Tuy khách nhân hành sự cổ quái, nhưng đột nhiên ngất xỉu trên nền tuyết, chủ nhân gia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Điền Nguyệt Dung gọi người giúp Quan Lục cùng đỡ người vào sương phòng nằm, gọi thêm tôi tớ lập tức cưỡi ngựa vào trong thành thỉnh đại phu tốt nhất.
Một lát sau, đại phu được mời tới, bắt mạch, rồi hỏi Quan Lục vài câu, sắc mặt nghiêm trọng: "Vị công tử này nhiễm phải phong hàn, không kịp thời nghỉ ngơi chẩn trị, bất chấp gió tuyết lên đường mấy ngày liền, vốn dĩ chỉ có chút bệnh nhẹ, hiện giờ khí xấu đã xâm nhập sâu vào cơ thể, đã sớm tam tử nhất sinh..."
Quan Lục Lang hoảng sợ nói: "Mong lương y tận lực trị liệu, nếu có thể chữa khỏi cho công tử nhà ta, nhất định sẽ lấy trọng kim tạ ơn."
Điền Nguyệt Dung nói: "Thẩm đại phu thiên kim diệu thủ, nhất định sẽ chữa khỏi cho người bệnh."
Đại phu nói: "Lão phu hành y chữa bệnh, tất sẽ tận tâm tận lực, chỉ là có thể chữa khỏi hay không, còn phải xem tạo hóa của vị công tử này..."
Nói rồi lại dùng ngón tay ấn lên cổ tay Hoàn Huyên: "Vị công tử thường ngày tập võ đúng không?"
Quan Lục Lang đáp phải.
Đại phu trầm ngâm nói: "Vốn dĩ thân thể có nền tảng rất tốt, nhưng hình như có bệnh suy gan, có phải đã gặp biến cố gì không?"
Ông ngừng một chút nói: "Sở dĩ nói "gan chứa máu, máu đựng hồn, thương tâm ắt sẽ hại đến hồn, hồn tổn thương ắt cuồng vọng, sinh lực khó mà giữ được", mặc dù bệnh thương hàn có thể chữa khỏi, nhưng nếu gan khí không thể giải tỏa, cứ tiếp tục như thế sinh lực sẽ hư hao, ắt sẽ sinh bệnh. Người nhà vẫn nên khuyên bảo nhiều hơn."
Quan Lục Lang trầm mặc gật đầu, nhưng chuyện này không phải ai cũng khuyên được.
Đại phu vừa mới viết xong phương thuốc, Hoàn Huyên tỉnh dậy, nói cảm tạ với Điền Nguyệt Dung, muốn cáo từ về dịch quán.
Điền Nguyệt Dung biết lấy thân phận của hắn không thể nào dưỡng bệnh trong nhà người xa lạ, lập tức mượn một chiếc xe ngựa cho bọn họ, để tôi tớ giúp Quan Lục cùng nâng Hoàn Huyên lên xe.
Quan Lục Lang muốn đánh xe, trong lúc vội vàng không quan tâm hai con ngựa còn trong chuồng, chỉ có thể đưa thỏi bạc làm phí cỏ khô, nhờ chủ nhân gia tạm thời chăm sóc thay một hai ngày.
Tất nhiên Điền Nguyệt Dung đáp ứng: "Khách nhân yên tâm, hàn xá có mã phó chăm sóc, đợi mọi người tiện thì đến lấy ngựa là được."
Nói rồi tiễn bọn họ đến ngoài cửa, nhìn theo xe ngựa chạy ra khỏi cửa ngõ hẹp, lúc này mới xoay người khép lại cửa viện.
Xe ngựa vừa ra khỏi chỗ ngoặt ở phường, bọn thị vệ ẩn trong bóng tối liền theo đuôi, Quan Lục an bài người đi bốc thuốc dựa theo phương thuốc, nhân mã còn lại hộ tống Tề Vương trở về dịch quán.
......
Đợi đoàn người Tề Vương đi khỏi, ước chừng qua thêm nửa canh giờ, Tùy Tùy mới đi ra từ mật thất giữa hậu sảnh và hiệp ốc*.
(Ji: *Hiệp ốc - căn phòng nhỏ nằm sát bên cạnh nhà chính)
Lang quân mang bệnh trong phòng ngủ nghe thấy động tĩnh, đứng lên khoác áo vào sảnh, hành lễ với Tùy Tùy: "Trình mỗ bái kiến đại tướng quân."
Tùy Tùy khiêm tốn đỡ hắn một chút nói: "Trình công tử không cần đa lễ, lần này đa tạ ngươi tương trợ."
Nam tử họ Trình kia hơi giương mắt, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên mặt Tùy Tùy một chút, rồi lập tức rũ mắt xuống, đôi má tái nhợt và thậm chí cả bên tai cũng ửng hồng: "Mạng của Trình mỗ do đại tướng quân cứu, có thể cống hiến chút sức lực, là phúc hạnh của Trình mỗ."
Giọng nói của hắn cũng trong trẻo như tướng mạo, như nước băng tan đầu mùa chảy qua ngọn núi xuân.
Tùy Tùy nói: "Trình công tử an tâm ở đây dưỡng bệnh, chờ ta trở lại Ngụy Bác, nhất định sẽ giúp lệnh tôn rửa sạch oan khuất."
Nam tử gập người xuống: "Ân tình thâm sâu của Đại tướng quân, Trình mỗ dù tan xương nát thịt, kết cỏ ngậm vành cũng phải báo đáp."
"Trình công tử nói quá lời rồi," Tùy Tùy nói, "Từ lâu đã nghe văn chương của Trình công tử như gấm, kinh tài tuyệt diễm, đợi khi oan khuất được rửa sạch, vào kinh dự khoa cử, chắc chắn nhất minh kinh nhân*, nổi danh kinh đô."
(Ji: *người đức cao vọng trọng, có tiếng nói)
Nam tử nói: "Nếu gia phụ gột sạch tù oan, Trình mỗ chỉ nguyện hầu hạ bên cạnh đại tướng quân, làm trâu làm ngựa cho người."
Tùy Tùy cười nói: "Công tử tài năng xuất chúng, làm phụ tá cho ta thì đại tài tiểu dụng rồi."
Nam tử kiên quyết nói: "Đại tướng quân tán thưởng, Trình mỗ văn không tinh, võ không luyện, nếu đại tướng quân không chê, là tam sinh chi hạnh của Trình mỗ."
Tùy Tùy trầm ngâm nói: "Trình công tử an tâm dưỡng bệnh, việc này cứ thong thả bàn bạc."
Dứt lời liền nói "Thứ lỗi không tiếp", đi đến thư phòng.
Một lát sau, Điền Nguyệt Dung nâng mành đi vào.
Tùy Tùy đặt kỳ phổ xuống, ném quân trắng trong tay trở lại hộp cờ, giương mắt nói: "Đi rồi sao?"
Câu hỏi này thật vô vị, nếu không xác nhận Hoàn Huyên đã rời đi, nàng cũng sẽ không ra khỏi mật thất.
Điền Nguyệt Dung kể lại chuyện Tề Vương xông vào nội viện tìm người thế nào, ngất xỉu trong đình ra sao, liếc sắc mặt nàng nói: "Không ngờ Tề Vương si tình như vậy, thế mà lại đích thân ngàn dặm xa xôi chạy tới U Châu."
Tùy Tùy cũng không ngờ được Hoàn Huyên sẽ tự mình tới U Châu, hơn nữa tới nhanh như vậy, tính thử thời gian, nhất định hắn đã ngày đêm thần tốc lên đường.
Điền Nguyệt Dung lại nói: "Người thật sự không nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của hắn, lúc nhìn thấy ta cả người chết lặng, sắc mặt trắng bệch, chỉ có hốc mắt ửng đỏ, thật sự rất đáng thương."
Dừng một chút nói: "Hắn bệnh nặng như thế, người thật sự không đến nhìn hắn một cái sao?"
Bên cạnh Tề Vương có thị vệ canh giữ ngày đêm, nhưng nếu thật sự muốn nhìn một cái, luôn có cách để làm, đối với Tùy Tùy mà nói cũng không tính là việc khó.
Nhưng Tùy Tùy không chút do dự nói: "Ta không phải đại phu, gặp hắn có tác dụng gì?"
Điền Nguyệt Dung nói: "Đại tướng quân không muốn gặp hắn, hay không dám gặp hắn, sợ gặp được người lại không nỡ?"
Tùy Tùy nâng mí mắt: "Có gì khác nhau chứ?"
Có lẽ nàng đã đánh giá sai tình cảm của Hoàn Huyên đối với nàng, có lẽ chấp niệm của hắn đối với Nguyễn Nguyệt Vi chuyển một phần lên người nàng, nhưng vậy thì thế nào? Dù sao đi nữa bọn họ cũng đã kết thúc, nếu sớm biết hắn sẽ động chân tình, thì ngay từ đầu nàng sẽ không trêu chọc hắn.
Điền Nguyệt Dung thấy nàng thờ ơ, nhớ tới bộ dạng đáng thương của Tề Vương, trong lòng có không nỡ: "Bệnh thương hàn của Tề Vương rất nặng, Thẩm đại phu cũng nói cực kỳ hung hiểm."
Tùy Tùy hơi rũ mi mắt xuống: "Bảo Thẩm đại phu chăm sóc hắn thật tốt."
Dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Hắn có thể chịu đựng được."
Nếu hắn là Hoàn Huyên mà nàng biết, sẽ không vì chút đả kích này mà không gượng dậy nổi.
Điền Nguyệt Dung không khỏi nhớ tới trước đây lúc tử tin của Tiên Thái Tử truyền tới Ngụy Bác, âm thầm thở dài, có lẽ chuyện này thật sự chỉ có dựa vào chính mình chịu đựng vượt qua, suy cho cùng đại tướng quân hiểu rõ Tề Vương hơn nàng.
Trong lúc nhất thời hai người không nói chuyện, tiếp đó Điền Nguyệt Dung bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Đúng rồi, lúc Tề Vương tới có cưỡi một con ngựa đen, nhìn thoáng qua còn tưởng là Niếp Ảnh. Nhưng mà tính cách con ngựa đó rất xấu, vừa rồi ta muốn sờ nó, nó liền đá chân về phía ta, nếu không phải ta tránh nhanh đã bị nó đá bị thương rồi."
Tùy Tùy kinh ngạc ngẩng đầu: "Tiểu Hắc Kiểm?"
Hoàn Huyên thế mà lại mang theo Tiểu Hắc Kiểm của nàng đến.
"Đó là con ngựa ta nuôi ở Trường An." Tùy Tùy nói.
Điền Nguyệt Dung "Chậc" một tiếng: "Trăm ngàn con mới chọn được một con ngựa tốt, cơ mà tính cách con này kém hơn Niếp Ảnh nhiều."
Tùy Tùy nói: "Ngựa còn đó không?"
Điền Nguyệt Dung nói: "Còn, thị vệ kia đánh xe đi, hai con ngựa đều để lại nơi này."
Tùy Tùy nói: "Ta đến xem nó."
Dứt lời đứng dậy đến chuồng ngựa trước viện.
Tiểu Hắc Kiểm đang buồn chán tản bộ trong chuồng ngựa, đột nhiên nhìn thấy Tùy Tùy, đầu tiên là ngẩn ngơ, hơi mở to mắt dần dần ướt át, tiếp theo nó hí vang một tiếng thật lớn, hăm hở đá cao móng trước, như muốn chạy về phía Tùy Tùy, nhưng có dây cương buộc chặt trên cột, nó liền quay đầu lại dùng sức g4m cắn.
Hắc mã "Hí hí" hai tiếng, như đang muốn dốc hết uỷ khuất của mình.
Tùy Tùy ôm nó một lúc lâu, mới buông cổ nó, vuốt sống lưng: "Sao gầy thế này, lông cũng khô hết rồi..."
Nàng xoa lỗ tai nó nhẹ giọng nói: "Ngựa ngốc, đi lâu như vậy, ngươi còn nhớ ta làm gì."
Hắc mã dùng đầu nhẹ nhàng chống lại nàng, phát ra âm thanh nức nở.
Tùy Tùy gọi người lấy nước, bàn chải chà lông tới, tỉ mỉ giúp nó chà toàn bộ thân thể, rồi rửa sạch chân cùng lỗ tai, thêm thức ăn cây đậu cùng cỏ khô.
Tiểu Hắc Kiểm nhai cây đậu, nhẹ nhàng vẫy đuôi, khỏi phải nói cực kỳ vui vẻ thỏa mãn.
Bọn thị vệ của Tùy Tùy nhìn ở một bên, đều tấm tắc ngạc nhiên: "Con ngựa này thật hiểu nhân tính, trước đây ngoan cố không ăn cỏ khô không uống nước, đại tướng quân vừa đến lập tức cúi đầu nghe theo."
"Thật muốn giữ ngươi lại, đáng tiếc không thể," Tùy Tùy buồn bã sờ lưng ngựa, "Ngươi trở về Trường An phải ngoan đó, phải ăn nhiều cỏ, trơn bóng nhẵn nhụi mới xinh, đừng nhớ ta nữa."
Tiểu Hắc Kiểm dán mắt lên mặt nàng, ánh mắt ngu ngơ, tựa như nghe hiểu, lại tựa như không hiểu.
Tùy Tùy thở dài, thật sự có chút luyến tiếc nó, dứt khoát tháo dây cương dắt vào nội viện, cũng không buộc dây cương, để nó dạo bước trong đình.