Sau khi tiệc tàn, Điền Nguyệt Dung cùng bọn thị vệ muốn đón giao thừa, bày trò gieo xúc xắc, lấy ván cờ song lục ra, xắn tay áo chuẩn bị chơi suốt đêm.
Trong quân vốn cấm bài bạc, nhưng tiết Trừ tịch có thể phá lệ, cá cược tiền thật và lấy thịt khô làm chủ cơ bản rất khác biệt. Tùy Tùy cùng bọn họ chơi một ván xúc xắc, thắng một đống vàng vụn, cất vào túi gấm đưa cho Xuân Điều, cười: "Xuân Điều tỷ tỷ có tiền vốn đánh bạc rồi."
Dứt lời đứng dậy nói với mọi người thứ lỗi không tiếp.
Trình Trưng vốn theo Đoạn Bắc Sầm học đánh song lục, nghe vậy lập tức đứng lên hành lễ: "Đại tướng quân muốn về nghỉ ngơi sao?"
Một thị vệ nói: "May mà Đại tướng quân muốn về nghỉ ngơi, nếu không sính lễ tức phụ của ta đều bị thua hết rồi."
Bọn thị vệ đều cười rộ lên, Tùy Tùy cũng cười Tiêu thị vệ kia dẻo miệng: "Nếu có Tiêu cô nương dám gả cho ngươi, sính lễ ta sẽ đưa cho ngươi."
Cười đùa một trận, Tùy Tùy nhớ ra vẫn chưa trả lời Trình Trưng, vái chào hắn; "Xin thứ không thể phụng bồi, Trình công tự chơi tận hứng."
Rồi nói với Đoạn Bắc Sầm: "Bắc Sầm, huynh mang Trình công tử cùng chơi, thua thì tính cho ta."
Trình Trưng xuất thân danh môn, gia phong nghiêm khắc, chưa từng tiếp xúc với mấy trò như gieo xúc xắc, song lục này nọ, không thể so với quân lính xuất thân thị vệ này, hắn ở lại vốn dĩ là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, ai ngờ Tiêu tướng quân lại là người đầu tiên rời khỏi, trong lòng không khỏi thầm mất mát, nhìn bóng dáng Tùy Tùy rời đi, trong mắt ngập tràn buồn bã.
Đoạn Bắc Sầm vỗ vai hắn: "Trình công tử không ngại chơi một ván xem thử vận khí chứ."
Điền Nguyệt Dung cũng nói: "Càng không biết đánh bạc, vận khí càng tốt."
Trình Trưng phục hồi tinh thần, gật đầu: "Mong chư vị chỉ giáo."
Nói rồi đánh một ván song lục. Hắn thông minh dĩnh ngộ, học cái gì cũng mau, cũng rất nhanh chơi lên tay, quả nhiên như Điền Nguyệt Dung nói, thắng mấy trận Tiêu thí ngưu đao*, trước mặt đã chất một đống vàng vụn.
(Ji: *小试牛刀 - lấy dao mổ trâu giết gà, thể hiện tài năng lớn dùng vào những việc nhỏ nhặt)
Hắn cũng không lấy, chơi thêm mấy ván, thu lại số vàng vừa thắng, lúc này mới lui sang một bên, lẳng lặng nhìn người khác chơi.
......
Tùy Tùy trở về phòng, tắm gội thay xiêm y xong, lập tức lên giường đi ngủ.
Sau khi phụ thân đi nàng không còn thói quen đón giao thừa, tính ra mấy năm nay hai lần duy nhất đón giao thừa là cùng Hoàn Huyên, một lần là bọn họ đón cùng nhau, một lần khác là sau khi nàng trúng tên, nàng nằm trên giường, Hoàn Huyên canh chừng bên mép giường của nàng, nàng lúc tỉnh lúc mê, cho đến khi trong đình vang lên tiếng pháo trúc, cũng xem như được đón năm mới rồi.
Trừ tịch mấy năm nay nàng đều qua giờ Tý không lâu liền về phòng đi ngủ, nhưng tối nay không biết vì sao lại không buồn ngủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là họa từ cái miệng nhiều chuyện của Điền Nguyệt Dung.
Thế cục Hà Sóc đã định, thù của Hoàn Diệp còn chưa báo, nàng không tránh khỏi phải đích thân đến Trường An một chuyến.
Đến Trường An, không thể tránh gặp phải Hoàn Huyên.
Vừa nghĩ đến Hoàn Huyên, huyệt thái dương Tùy Tùy lại nhảy nhảy giật giật, cũng không biết có phải do uống mấy ly rượu vừa rồi hay không.
Nàng dùng lòng bàn tay ấn xuống huyệt thái dương, dùng sức xoa xoa.
Năm trước Hoàn Huyên phái người đến U Châu tìm ngựa, sau đó lại đi khắp nơi dò la tung tích người Bạch gia, nàng nơi này đương nhiên cũng nhận được tin tức. Vốn dĩ cho rằng hắn đích thân tìm tới U Châu không có kết quả, cũng nên thả lỏng rồi, nhưng một năm nay, nàng lại liên tục nhận được tin tức truyền tới từ các nơi, người của Tề Vương vẫn chưa từ bỏ, còn tìm kiếm tung tích Lộc Tùy Tùy khắp nơi.
Càng khiến nàng kinh ngạc chính là một loạt kịch hay của phủ Võ An công, lúc trước nàng tính đến việc Hoàn Huyên có lẽ sẽ trả thù Triệu thế tử, nhưng không đoán được hắn cũng kéo Võ An công xuống nước, hơn nữa cục diện này hao phí một năm, kéo ra mấy đại án, một kích đâm chuẩn, trực tiếp lấy đầu Võ An công, đủ thấy kẻ bày trận tâm tư kín đáo, tàn nhẫn độc ác trầm ổn.
Tùy Tùy bỗng cảm thấy có chút may mắn triều đình và Tam trấn chế hành lẫn nhau, chưa đến mức trực tiếp động binh, nếu không đối mặt với đối thủ như Hoàn Huyên, không tránh khỏi sẽ lưỡng bại câu thương.
Nàng cũng không nghĩ tới Hoàn Huyên sẽ vì một thứ hàng giả mà gây hấn —— ngàn tính vạn tính, đã tính sai tính cách Hoàn Huyên cố chấp như thế.
Tùy Tùy trằn trọc khó ngủ, đứng lên uống hai ly rượu, muốn mượn cảm giác say để ngủ, ai ngờ uống xong rượu ngược lại càng có tinh thần.
Dẫu sao khó mà ngủ được, nàng choàng thêm áo ngoài, khoác áo lông chồn, ra ngoài viện.
Trong tiền viện đèn đuốc vẫn sáng tỏ, bên trong tường truyền ra từng trận cười đùa của bọn thị vệ.
Nàng đang muốn đẩy cửa đi vào, lại thu hồi tay, tuy nói bọn họ đã quen không màng trên dưới, nhưng dù sao nàng cũng là trưởng quan, có nàng ở đó, bọn họ khó tránh khỏi hơi câu thúc. Huống chi người khác đều hào hứng dâng trào, chỉ mình nàng cảm thấy vô nghĩa, sẽ không khỏi mất hứng.
Vì thế nàng tiếp tục đi về phía trước, lang thang dạo bước không có mục Tiêu trong phủ Tiết độ sứ to lớn, bất tri bất giác đã tới chuồng ngựa.
Đám ngựa không đón giao thừa, giờ này đều đã ngủ rồi.
Nhưng nàng vừa đến gần, liền có một con ngựa hí lên một tiếng.
Thanh âm vô cùng quen thuộc, mang theo ủy khuất và ai oán vô hạn, không phải Tiểu Hắc Kiểm còn ai nữa chứ?
Nó vừa kêu như vậy, ngựa chuồng khác cũng bị nó đánh thức, Đại Hắc Kiểm cũng kêu lên theo —— mã quan sợ hai con ngựa đánh nhau, đưa bọn nó một đông một tây cách nhau rất xa.
Tùy Tùy đến chuồng phía đông xoa Đại Hắc Kiểm trước, cho nó thêm chút cỏ khô, lúc này mới đến trước chuồng của Tiểu Hắc Kiểm.
Tiểu Hắc Kiểm vừa rồi cứ kêu to không ngừng, khi chủ nhân thật sự tới rồi, nó xoay thân đi, ngoảnh mông với nàng.
Tùy Tùy nương theo ánh sao trắng sáng mà nhìn, máng ăn và bồn nước đều còn đầy ắp, ngay cả cây đậu ban ngày nàng ném vào vẫn còn, con ngựa này quả nhiên nổi cơn bướng lên, cả ngày không ăn không uống.
Tim nàng như bị người ta bóp chặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, mở cửa chuồng, nặng nề xoa hai cái lên lưng hắc mã: "Rõ ràng là ngươi không đúng, sao còn có mặt mũi cáu kỉnh chứ?"
Tiểu Hắc Kiểm không nâng móng với nàng, lại đi sâu vào chuồng ngựa, thu mình trong góc tường không để ý.
Tùy Tùy bất lực, giọng nói mềm hơn: "Được rồi được rồi, ta cũng có sai, năm mới đến không nên vắng vẻ ngươi."
Nàng vừa nói vừa tháo dây cương của Tiểu Hắc Kiểm xuống, muốn dắt nó ra ngoài.
Bốn chân của Tiểu Hắc Kiểm lại như thể đóng đinh trên mặt đất, thân nghiêng vào trong, dáng vẻ thề chết không tuân.
Tùy Tùy buông dây cương, giả vờ muốn đóng cửa: "Không muốn cùng ta đến thao trường sao? Vậy bỏ đi."
Tiểu hắc mã "hí" một tiếng xông tới, cúi đầu, lấy đầu tựa vào nàng.
Tùy Tùy xoa đầu ngựa, cười: "Ngựa ngốc." Dắt nó ra chuồng ngựa, hướng về thao trường.
Tuy rằng Tiểu Hắc Kiểm hu tôn hàng quý mà ra chuồng ngựa, nhưng vẫn có chút làm mình làm mẩy, không thuần phục như thường ngày, chưa đến vài bước, lại lên cơn bướng, muốn nháo lên.
Tùy Tùy vất vả kéo nó đến thao trường, người và ngựa toát hết mồ hôi.
Phía bắc Hà Sóc đêm lạnh nước đóng thành băng, giọt mồ hôi trên thân ngựa kết tầng sương trắng, lấp lánh dưới ánh sao trời, như được rải một tầng cát màu bạc.
Tùy Tùy phủi sương trên lưng nó, đang muốn xoay người lên ngựa, Tiểu Hắc Kiểm lại nâng móng lên.
"Còn đang giận ta sao?" Tùy Tùy không vui vỗ đầu ngựa.
Tiểu Hắc Kiểm "hí" một tiếng, như thể đang lên án.
Tùy Tùy nhìn chằm chằm vào mắt nó, xụ mặt: "Chủ nhân nhà ngươi là Đại tướng quân, Đại tướng quân không thể chỉ có một con ngựa, hiểu không?"
Dừng một chút lại: "Mọi việc đều có thứ tự đến trước tới sau, nếu ghen cũng phải là Niếp Ảnh ghen, ngươi ghen cái gì?"
Nhưng con ngựa ghen lên không nói lý, lấy móng guốc đào bới đất, tuyết lẫn bùn tung tóe khắp nơi.
Tùy Tùy thở dài, kéo tai ngựa: "Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, ta vẫn thích ngươi mà."
Con ngựa thông minh xinh xắn, làm nũng bán ngốc còn biết giả thọt ai mà không thích chứ?
Tùy Tùy vuốt lưng ngựa: "Ngươi đừng giận dỗi nữa, vui vẻ ở chung với Đại Hắc Kiểm, ta đáp ứng ngươi, không cưỡi nó trước mặt ngươi, là được rồi chứ?"
Hắc mã chú định nhìn nàng, mắt hình như có nghi ngờ.
Tùy Tùy tránh ánh mắt nó: "Ngoan ngoãn, chờ ta về Trường An sẽ mang ngươi theo, thế nào?"
Tiểu Hắc Kiểm hí một tiếng, xem như trả lời.
Tùy Tùy dỗ dành: "Hiện tại nên để ta cưỡi nhỉ?"
Vừa nói vừa sải bước lên lưng ngựa, lúc này Tiểu Hắc Kiểm không phản kháng nữa, đưa nàng chạy quanh thao trường hai vòng.
Xuống ngựa, ngân hà vẫn sáng rực, Tùy Tùy không hề buồn ngủ, cũng không muốn trở về viện tử, dắt ngựa tới hậu viện, ngồi xuống đình giữa rừng mai, bắt đầu lấy bờm ngựa thắt chơi, xong lại bẻ một cành mai đỏ, lấy từng đóa hoa mai hái xuống cài lên bím.
Cài xong dắt nó đến bên cạnh ao, chỉ vào bóng ngược dưới nước: "Ngươi xem, ta chỉ thắt bím hoa cho ngươi, xinh không?"
Tiểu Hắc Kiểm cuối cùng cũng hòa nhã, kêu lên "hí hí", lấy đầu nhẹ nhàng cọ nàng, đến mức hoa mai trên bím rơi xuống nước, theo gợn sóng trôi xa.
Tùy Tùy dỗ xong Tiểu Hắc Kiểm, dắt nó về chuồng ngựa, trở lại viện tử, trời đã tờ mờ sáng.
Nàng hài lòng trở về viện tử, rửa mặt một phen, chui vào ổ chăn, cuốn người thành một cục.
Có lẽ nàng buồn lo vô cớ, hiện giờ Tam trấn Hà Sóc trăm công nghìn việc phải làm, phải an trí lưu dân, phải xây lại tường thành, khố phòng, dân trạch bị phá hủy, ít nhất cũng bận rộn mấy tháng mới có thể thoát thân. Không chừng mấy tháng này, Hoàn Huyên có thể đã định xong hôn sự rồi, nếu may mắn có lẽ đã thành hôn rồi.
Đến lúc đó gặp lại, chút chuyện cũ năm xưa hẳn đều phai nhạt rồi.
Tùy Tùy tự trấn an như vậy, trong lòng hơi định, mí mắt bắt đầu nặng nề, chỉ lát sau đã chìm vào giấc ngủ.