Hoàng đế đã di giá đến tẩm điện, Thái Tử cũng đưa Thái Tử phi trở về Đông Cung do thân thể nàng không khoẻ, tiệc thân mật buổi tối chỉ có thể do Đại công chúa chủ trì.
Hoàn Huyên vốn nên lên đường hồi phủ, nhưng ma xui quỷ khiến mà ở lại.
Người thưởng mai lục tục trở về đình, trong tay Đại công chúa cũng ôm một bó mai đỏ, vừa vào đình đã mặt mày hớn hở, chia hai cành cho Hoàn Huyên và Hoàn Minh Khuê: "Mấy cành này đều do phò mã chọn, có phải đẹp như tranh vẽ không? Chờ ta trở về cắm v40 bình, rồi họa từng cành một."
Trên mặt phò mã không có biểu tình, nhưng trên cổ phiếm hồng, hiển nhiên đã được Đại công chúa dỗ dành đến thư thái.
Hoàn Huyên nhận lấy hoa mai, nhớ tới một màn vừa rồi trông thấy từ xa kia, đầu tim như bị kim đâm một cái.
Đại công chúa lại cứ cái hay không nói, lại nói cái dở, vừa rửa tay trong nước ấm mà cung nhân đưa tới, vừa hỏi: "Tiêu tướng quân và Trình công tử còn chưa về sao?"
Không đợi người khác trả lời, nàng liền tự hiểu rồi cười, ánh mắt lấp lánh nhìn phò mã: "Phải rồi, nhớ lúc trước ta và phò mã cũng như thế, nhìn thấy ngày đẹp cảnh vui, là muốn cùng nhau ngắm nhìn..."
Phò mã liếc mắt sang Hoàn Huyên, cầm miếng bánh hoa mai trên án nhét vào miệng thê tử: "Bánh này ngọt lắm."
Trong lúc nói đùa, hai thân ảnh mặc áo lông bạch hồ đã ra khỏi rừng hoa, dọc theo đường mòn đá hướng về lục giác đình.
Hoàn Huyên lơ đãng nhìn sang, thân ảnh nữ tử liền va vào mắt hắn.
Trong tay nàng cầm hai cành mai, da trắng tuyết cùng môi đỏ còn tươi sáng hơn cả hoa.
Hô hấp Hoàn Huyên chợt ngừng, hắn muốn dời tầm mắt, nhưng lực bất tòng tâm.
Nhìn một cái cũng không sao, hắn nghĩ trong lòng, thế nên nhìn một cái lại thêm một cái, cho đến khi nàng đi vào đình, hắn mới vội vã quay mặt sang nơi khác.
Tùy Tùy và Trình Trưng rửa tay, ngồi xuống trước án.
Trình Trưng nói với cung nhân: "Có thể lấy một lò sưởi tay tới không?"
Chờ cung nhân mang lò sưởi tay tới, hắn dùng khăn lụa bọc lò sưởi tay từng lớp một, lúc này mới đưa cho Tùy Tùy: "Như thế sẽ không nóng, Đại tướng quân làm ấm tay đi."
Tiêu Linh cảm tạ rồi tiếp nhận, cười nói: "Ta không cần chú trọng như vậy."
Trình Trưng nói: "Bị lạnh đột nhiên quá nóng, trái lại dễ bị nứt da."
Nói rồi cầm lấy một quả quýt trong mâm vàng lột ra, cẩn thận gỡ từng gân quýt màu trắng, tách từng múi ra, đặt lên đĩa sứ màu ngọc, đưa tới thực án trước mặt Tùy Tùy.
Tùy Tùy nói: "Loại chuyện này không cần ngươi làm, quá tốn công."
Trình Trưng rũ mi ôn nhu nói: "Không tốn."
Tùy Tùy cầm một múi quýt đưa vào miệng, buồn bực hỏi: "Sao ngươi biết ta không ăn gân quýt?" Đây chỉ là thói quen của nàng, bởi vì ghét gân quýt, nên không thèm ăn luôn cả quýt.
Trình Trưng mím môi cười: "Để ý thêm một chút là biết được."
Hắn nhìn sang cành mai Tùy Tùy đặt bên tọa tháp: "Tại hạ cũng biết tướng quân thích hoa mai nhất, còn rất thích màu trắng."
Hoàn Huyên hơi nhíu mày, hắn và Tiêu Linh sống cùng nhau gần hai năm, lại chưa từng chú ý tới những thứ này.
Tựa hồ hắn không biết gì về sở thích của nàng, nàng thích ăn gì, thích hoa gì, hết thảy hắn đều không biết, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tìm hiểu.
Hoàn Minh Khuê nói không sai, nàng là Tiêu Linh, không phải Lộc Tùy Tùy. Đối với nữ thợ săn Lộc Tùy Tùy mà nói, hắn là quý tộc hoàng gia cao cao tại thượng, tốt với nàng một chút chỉ như là bố thí.
Nàng rời khỏi hắn cơ hồ sẽ khó khăn từng bước, thế nên hắn vĩnh viễn kê cao gối ngủ ngon, vĩnh viễn không cần lo lắng mình sẽ bị phản bội.
Có lẽ hắn chỉ thích có một người toàn tâm toàn ý đối đãi hắn, thân thể trái tim đều thuộc về hắn mà thôi.
Hiện giờ bên cạnh nàng ong bướm vờn quanh, ai biết được ngoài Trình Trưng còn có bao nhiêu nam tử tranh nhau chờ lọt vào mắt xanh của nàng.
Hắn có thân phận, võ nghệ và kỳ nghệ đáng kiêu ngạo nhưng đều không phải thứ hiếm lạ gì, bởi vì những thứ đó Tiêu Linh cũng có. Ngoại trừ có một gương mặt giống người trong lòng của nàng, hắn có thể được cho là hai bàn tay trắng.
Hắn đã tự tay huỷ gương mặt này, từ đây càng không còn thứ gì đáng để nàng lưu luyến nữa.
Thân phận Trình Trưng không bằng hắn, kỳ nghệ không bằng hắn, trông ốm yếu như gió thổi sẽ ngã ngay, kỵ xạ đao kiếm tất nhiên cũng không được. Luận văn thải từ ngữ hắn cũng chưa chắc thua hắn ta, cảm thấy hắn ta không xứng với Tiêu Linh, cũng không đặt hắn vào mắt, hiện giờ mới biết, có lẽ nam tử mà Tiêu Linh thích chính là dạng ôn nhu thận trọng tỉ mỉ.
Dù cho hắn nguyện ý hạ thấp thân mình, có thể thấp hơn con ma bệnh yếu đuối mong manh kia không?
Đương nhiên hắn cũng có thể đưa lò sưởi tay ân cần hỏi han, giúp nàng lột vỏ tách gân quýt, lột nhanh tách sạch hơn cả tức phụ kia.
Nhưng bên người Tiêu Linh vĩnh viễn sẽ không thiếu những người như vậy, hắn cần gì phải tự mình rước lấy nhục, tạo thêm trò cười chứ.
Hoàn Huyên đứng lên, nói thứ lỗi không tiếp với mọi người, không nhìn Tiêu Linh thêm lần nào nữa, cũng không quay đầu mà ra khỏi đình.
Vẻ mặt Đại công chúa hoang mang, cầm một múi quýt phò mã đã lột, hỏi Hoàn Minh Khuê nói: "Tam Lang làm sao thế, ai chọc nó không vui vậy?"
Hoàn Minh Khuê khe khẽ thở dài: "Tự làm mình làm mẩy thôi, để đệ ấy trở về yên tĩnh cũng tốt."
Đại công chúa nói: "Bỏ đi, chúng ta tự chơi của chúng ta, hay là lấy hoa mai làm đề liên cú đi?"
Mọi người đều đáp được.
Nhạc công bắt đầu tấu khúc nhẹ nhàng chậm rãi, cung nhân lấy án thư trong thư phòng tới, mọi người liên cú phú thơ, nấu tuyết pha trà, rất nhanh quên đi bóng dáng cô đơn dần đi xa trên nền tuyết trắng kia.