Ngày toàn gia đoàn viên, người cô độc luôn đặc biệt dễ yếu đuối, Tùy Tùy cũng không ngoại lệ.
Nhưng sự yếu đuối của nàng cũng chỉ giằng co một lát.
Không đợi nụ hôn kết thúc, Hoàn Huyên cảm thấy trên ngực đau đớn, hồi thần lại, phát hiện mình đã bị đẩy ra.
Tùy Tùy đẩy hắn ra, thuận tay rút Kinh Sa bên hông chỉ vào ngực hắn, Hoàn Huyên không do dự đâm thẳng vào.
Tùy Tùy phản ứng nhanh, kịp thời thu hồi, nhưng ngực hắn vẫn đâm mạnh vào vỏ đao —— may mà đao chưa ra khỏi vỏ, có lẽ vì đoán được hắn sẽ bất chấp không màng như thế, nàng mới không dùng mũi đao chỉ vào hắn.
Hoàn Huyên nắm lấy vỏ đao, nhíu mày, hơi thở., trên môi ánh nước, miệng vết thương mơ hồ thấm máu tươi. Hắn không nói chuyện, chỉ bướng bỉnh hung ác nhìn nàng chằm chằm, giống một con sói bị thương, phảng phất bất cứ lúc nào cũng muốn nhào tới cắn người.
Nhưng Tùy Tùy không phải con mồi, ửng hồng trên hai má chưa tan hết, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại. Nàng cười: "Người không thể."
Hoàn Huyên nhướng mày: "Ta không thể chẳng lẽ người khác có thể sao?"
Tùy Tùy nói: "Đúng vậy."
Giọng Hoàn Huyên trầm xuống: "Trình Trưng có thể sao?"
Tùy Tùy không trả lời, cũng không phản bác, ánh mắt dừng trên vết đao trên sườn mặt hắn: "Người biết ta xem người thành ai, còn cảm thấy mình có thể không?"
Trái tim Hoàn Huyên thắt lại, hít thở cũng cảm thấy đau đớn, mỗi một từ thốt ra từ yết hầu đều như lưỡi dao cứa vào bản thân hắn: "Ta biết."
Tùy Tùy khoanh tay nói: "Người không để tâm sao?"
Hoàn Huyên nói: "Không để tâm."
Ánh mắt Tùy Tùy dừng trên vết sẹo bên sườn mặt hắn.
Hoàn Huyên hiểu ý của nàng, nếu cam tâm tình nguyện làm hàng giả, hắn sẽ không tức giận mà phá hoại dung mạo của mình.
Hoàn Huyên mím môi: "Ta không để tâm."
Tùy Tùy nhàn nhạt nói: "Điện hạ hà tất phải thế, chỉ cần người nguyện ý, không biết có bao nhiêu kẻ nguyện ý nấu bát mì trường thọ này, tội tình gì cứ nhìn chằm chằm vào bát mì căn bản không thuộc về người chứ."
Hoàn Huyên nói: "Ta tự nguyện."
Tùy Tùy nhấc mí mắt: "Ta không tin."
Hoàn Huyên nhất thời không nói nên lời.
Tùy Tùy nói: "Hiện tại người đang say, ngày mai tỉnh lại có lẽ sẽ nuốt lời."
Hoàn Huyên nói: "Ta sẽ không nuốt lời."
Tùy Tùy nói: "Lời của ma men nói không thể tin."
Hoàn Huyên nói: "Cô không phải là ma men."
Nhưng hắn không đếm được đêm nay mình đã uống bao nhiêu ly rượu, đầu óc cũng hỗn loạn, bản thân cũng ngại nói mình thanh tỉnh đến đâu. Chuyện ban nãy cũng không phải điều người tỉnh táo sẽ làm.
Tùy Tùy nói: "Điện hạ tốt nhất vẫn nên trở về ngẫm lại rõ ràng, nếu thật sự nguyện ý làm hàng giả, đương nhiên ta sẽ không để ý."
Nàng nhẹ nhàng nói hai chữ "hàng giả", giống như hắn lúc trước.
Sau khi Lộc Tùy Tùy chết, mỗi lần hắn nhớ tới đêm Thượng Nguyên đó đều hối hận không thôi, nhưng đến hôm nay đổi chỗ cho nhau, hắn mới cảm nhận được rõ ràng sự tàn nhẫn của hai chữ này.
Hắn mím môi, rũ mi mắt xuống: "Ta đã làm sai rất nhiều chuyện, đã nói sai rất nhiều câu."
Tùy Tùy nói: "Không sao."
Hoàn Huyên nói: "Ta không tốt với nàng, nhưng Thượng Nguyên năm ấy, ta không hề xem nàng như thế thân của người khác."
Tùy Tùy nói: "Vốn là chuyện đôi bên tình nguyện, điện hạ đừng lưu tâm."
Hoàn Huyên cong khóe miệng tự giễu: "Có lẽ Đại tướng quân sẽ không để tâm ta nghĩ thế nào, nhưng mở miệng tổn thương người, sai chính là sai."
Tùy Tùy cười nhạt, nâng mắt nhìn hắn: "Trái lại cũng không phải hoàn toàn không để tâm, suy cho cùng làm hàng giả cũng không phải là chuyện vui vẻ gì."
Nàng khẽ thở dài: "Ta đã sớm muốn nói với người, người cứ mê luyến hải đường nhìn nhiều cũng sẽ chán."
Hoàn Huyên có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu: "Xin lỗi."
Tùy Tùy nói: "Thượng Nguyên năm ấy không thả được đèn sông, chung quy cũng thật đáng tiếc."
Trái tim Hoàn Huyên đập mãnh liệt như nổi trống.
Tùy Tùy nhàn nhạt nói: "Mọi việc nên đến nơi đến chốn mới tốt, Thượng Nguyên năm nay điện hạ đi thả đèn sông cùng ta đi."
Hoàn Huyên cảm thấy trái tim mình như bị nàng thắt dây thừng giữ trong tay, nhấc lên rồi lại buông xuống, nàng vừa nhấc lên, hắn liền sợ lại phải rơi xuống lần nữa.
"Thật không?" Hắn ngừng thở, chờ đợi quyết định từ nàng.
Tùy Tùy nhướng mày: "Điện hạ thấy ta giống đang nói đùa sao?"
Trái tim Hoàn Huyên giống như mọc ra một đôi cánh, sắp bay lên bầu trời đêm, bay đến nơi tận cùng của gió tuyết.
Tùy Tùy nói: "Lúc ở Tây Bắc nghe nói đêm Thượng Nguyên ở Khúc Giang Trì Trường An tràn ngập đèn sông, như ngân hà treo ngược, luôn muốn tận mắt nhìn thấy."
Lúc trước Hoàn Diệp hợp binh bình định Tây Bắc, tất nhiên chuyện về Trường An là nghe hắn nói.
Những lời này như một con dao sắc nhọn, chặt đứt đôi cánh trong lòng hắn, vì thế trái tim của hắn lại rơi xuống, thẳng tắp rơi vào vực sâu.
Tùy Tùy đã gài đao về thắt lưng, xoay người: "Điện hạ trở về suy nghĩ mấy ngày, nghĩ kỹ rồi thì đêm Thượng Nguyên tới phó ước ở Khúc Giang đình đi."
......
Trở lại chính đường, Xuân Điều bưng canh gừng nóng hổi tới: "Sao cô nương nán ở bên ngoài lâu như vậy? Mau uống bát canh gừng làm ấm cơ thể."
Tùy Tùy không lạnh, thậm chí cảm thấy trên người hơi nóng, nhưng vẫn nhận lấy nhấp một ngụm, cười nói: "Xuân Điều tỷ tỷ đau lòng cho ta."
Xuân Điều xấu hổ nói: "Là Trình công tử chu đáo, nếu huynh ấy không nhắc nô tỳ cũng không nghĩ ra được..."
Trình Trưng đứng cách đó không xa nhìn nàng, gương mặt trong ánh nến càng thêm vẻ ôn nhu.
Tùy Tùy nói: "Đa tạ Trình công tử."
Ánh mắt Trình Trưng dừng trên môi nàng, căng mọng đỏ rực hơn ngày thường, còn có một vết rách không quá lộ rõ.
Hắn bất động thanh sắc dời tầm mắt, ôn hòa nói: "Là chuyện tại hạ nên làm."
Tùy Tùy nhớ tới vừa rồi nửa người hắn ở ngoài ô, gần như đội tuyết đi một đoạn đường dài, không khỏi nhìn sang đầu vai hắn, quả nhiên thấy bả vai hắn đã bị tuyết thấm ướt.
Nàng nhíu mày nói: "Trình công tử cũng uống bát canh gừng, trở về thay y phục đi."
Lúc này Xuân Điều mới nhớ ra Trình Trưng cũng đi một chuyến trong gió tuyết, áy náy nói: "Ta đi múc cho Trình công tử một bát."
Trình Trưng nói: "Tại hạ tự lấy là được."
Tùy Tùy ngồi trong chính đường một lát, có lẽ do ban nãy ứng phó với Hoàn Huyên ở bên ngoài quá hao tâm tốn sức, ngồi nhìn bọn thị vệ đánh hai ván song lục ở chính đường, liền cảm thấy hơi mệt, đứng lên về phòng nghỉ ngơi.
Đợi sau khi nàng rời đi, Trình Trưng hỏi Điền Nguyệt Dung nói: "Đêm Thượng Nguyên chư vị có đi xem hoa đăng không?"
Điền Nguyệt Dung nói: "Trình công tử muốn xem hoa đăng sao?."
Trình Trưng nói: "Nghe nói ngoài tòa Cần Chính Vụ* có đại đăng luân và đăng sơn đăng lâu, chư vị không đi xem sao?"
(Ji: *một tòa cung điện chính của hoàng gia thời nhà Đường)
Ánh mắt Điền Nguyệt Dung chớp động một chút: "Chỗ đăng luân biển người tấp nập, hàng năm đều có kẻ ác đục nước béo cò, trộm cắp tài sản, bắt cóc hài tử và nữ nhân, tốt nhất không nên đến tham gia náo nhiệt. Chi bằng đến Khúc Giang trì ở thành Nam xem đèn sông, năm nay còn có đèn rồng và đèn hoa sen lớn, phản chiếu trên sông rất đẹp, không thấy được ở Ngụy Bác đâu."
Ánh mắt Trình Trưng hơi động, gật đầu nói: "Vậy tại hạ không đi xem náo nhiệt, nghỉ ngơi ở dịch quán mới tốt."
Điền Nguyệt Dung thả lỏng lông mày: "Cũng tốt, bệnh cũ của Trình công tử chưa khỏi, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."