Theo lý mà nói Tiêu Linh phải hỏi một câu: "Sao người biết ta ở đây?"
Thế là Hoàn Huyên có thể tiếp lời: "Nếu đổi lại là ta cũng sẽ chọn nơi này."
Hắn đã chuẩn bị xong đáp án, nhưng nàng không hỏi, chỉ dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn hắn, tựa hồ biết hắn muốn để nàng hỏi điều gì, và định đáp lời gì.
Hoàn Huyên nhấp một ngụm trà, đặt xuống rồi nói: "Vì sao để ta tránh đi?"
Không đợi nàng trả lời, hắn chợt cười: "Nàng lo lắng cho ta."
Tùy Tùy cười nói: "Đúng, ta lo người sẽ liên lụy ta."
Hoàn Huyên bất giác nhướng mày.
Ý cười trong mắt Tùy Tùy càng sâu.
Ngay sau đó Hoàn Huyên hiểu ra mình lại bị kẻ lừa đảo này gạt lần nữa: "Phải không? Ta thấy lúc Tiêu tướng quân nhìn thấy ta hình như rất vui vẻ."
Tùy Tùy không phản bác, cũng không cách nào phản bác, ngay cả bản thân nàng cũng không biết có điều gì vui vẻ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bàn tay kia, sự vui sướng chợt lóe lên không thể lừa được người.
Nàng chỉ là bất lực cong khóe môi, người này tựa như một con sói cô độc, chẳng sợ bị thương, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, nhưng chỉ cần ngươi hơi yếu lòng một chút, hắn sẽ nhào tới cắn ngay.
Tùy Tùy liếc ra ngoài cửa sổ một cái, đại đăng luân mấy trượng vững chãi trên đất bắt đầu chậm rãi chuyển động, đám đông nổ ra từng trận reo hò như núi vang biển gào.
Nàng thu hồi tầm mắt, hỏi Hoàn Huyên: "Người mang theo bao nhiêu nhân mã?"
Hoàn Huyên nói: "Quan Lục mang theo một trăm người canh giữ ở dưới lầu Cần Chánh Vụ, theo ta thì có ba mươi người."
Tùy Tùy gật đầu: "Sớm biết nên đưa Loạn Hải của người tới."
Hoàn Huyên lập tức sửa lời nàng: "Loạn Hải của nàng."
Tùy Tùy cuối cùng không kìm được hỏi hắn: "Đao của người sao lại ở Lạc Dương?"
Hoàn Huyên nhớ tới lão nhân lừa gạt và khối ngọc ở Lạc Dương kia, liền giận sôi máu, xị mặt nói: "Thiếu tiền."
Tùy Tùy đánh giá trên dưới bộ cẩm y màu ngọc trên người hắn một chút, trầm ngâm gật đầu: "Quả thực thiếu tiền, hai lần gặp người đều là bộ y phục này."
Hoàn Huyên cuối cùng không xị nổi mặt mà thẹn quá hóa giận: "Không phải cùng một bộ, lần trước là hoa văn mây hạc, lần này là hoa văn vòng tròn nhỏ..."
Lời còn chưa dứt, thoáng trông nàng nâng mí mắt nhìn mình cười, Hoàn Huyên liền biết nàng lại trêu chọc hắn, lập tức mím chặt miệng.
Tùy Tùy thấy mặt hắn tức đến đỏ bừng, bất giá phát ra tiếng cười nhẹ, liếc mắt nhìn đồng hồ nước, cầm Kinh Sa bên giường: "Sắp tới giờ Hợi, đi thôi."
Hoàn Huyên đứng lên theo.
Hai người sóng vai đi về hướng đăng luân.
Hoàng đế dự kiến giờ Hợi ba khắc tốt lành sẽ bước lên đăng lâu trước Cần Chánh Vụ thả thiên đăng, xong sẽ về Cần Chánh lâu xem ca múa tạp kỹ, qua giờ Tý lập tức sẽ bãi giá hồi cung, Thái Tử muốn động thủ, chỉ có thời cơ trước sau thả đèn trong chớp nhoáng này.
Nhưng trước Cần Chánh lâu có Kim Ngô vệ canh chặt, binh sĩ trang bị đầy đủ, ba tầng trong ngoài bao vây đến kiến chui cũng không lọt, cho dù mua chuộc được Ưng Dương vệ cũng không đủ để thành sự.
Tùy Tùy phỏng đoán Thái Tử sẽ nghĩ cách gây rối loạn, nhân lúc nước loạn thả câu, nhưng lần này hắn rút ra bài học từ Thu Tiển lần trước, kế hoạch lần này kín không kẽ hở, thuộc hạ của nàng không thể tìm ra kế hoạch chi tiết, nàng không nắm chắc, không muốn liên lụy Hoàn Huyên vào, vì thế đẩy hắn đến thành Nam, nếu chuyện không thuận lợi, ít nhất ra khỏi thành sẽ tránh được chút họa.
Đáng tiếc vẫn bị hắn nhìn thấu.
Tùy Tùy quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Lát nữa đừng kéo chân sau của ta."
Hoàn Huyên nhấc mi, tháo bội đao bên hông xuống, hừ lạnh một tiếng xem như trả lời.
......
Trong Cần Chánh Vụ lâu lộng lẫy vàng son, đèn đuốc sáng như ban ngày, cung nữ toàn thân lụa gấm bưng dĩa vàng, ly bạc qua lại giữa các màn lụa.
Trong lâu châm hương than khắp nơi, khí xuân thơm ngào ngạt, không cảm thấy hàn ý se lạnh của đêm mùa xuân chút nào.
Hoàng đế đứng ở lan can, nhìn đăng luân cùng đăng sơn phía trước.
Đăng luân* cao tầm hai mươi trượng, được buộc đầy lụa gấm, trang trí bằng vàng bạc, trên vành treo đầy hoa đăng, theo đăng luân từ từ chuyển động phát ra ánh sáng ngàn dặm. Đăng sơn cao hơn cả đăng luân, dùng gỗ trúc dựng thành thân núi, toàn thân bao phủ bởi tấm lụa xanh ngọc bích, điểm xuyết bởi hoa lụa được tạo thành từ đoạn vải đủ màu sắc, trên "Núi" xây bảy tầng lả lướt lầu các lung linh, chọc lên tận trời cao, hàng vạn hoa đăng chiếu rọi tiên lâu tựa như tiên cung lưu ly, mái giác mỗi tầng đều treo ngọc kha chuông vàng, lay động leng keng trong gió, giống như tiên âm ở cửu thiên.
(Ji: *Tưởng tượng giống vòng đu quay cao cao sặc sỡ lấp lánh)
Tầng cao nhất lầu các không phải là mái ngói, mà là một đại thiên đăng hoa sen thất bảo.
Không bao lâu nữa, ông sẽ phải bước lên "Tiên sơn", đích thân thắp lửa lên thiên đăng hoa sen thất bảo này, nhìn nó từ từ bay vào mây trời, cầu phúc cho xã tắc cùng vạn dân Đại Ung.
Đối diện với phồn hoa thắng cảnh tráng lệ này, dù là Hoàng đế cũng bất giác choáng ngợp.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hoàng đế quay đầu nhìn lại, là Thái Tử và Thái Tử Phi.
Khuôn mặt Thái Tử dưới ánh hoa đăng lóe lên ánh sáng kỳ dị, tối nay hai mắt hắn vô cùng có tinh thần, so với dáng vẻ lo sợ bất an lúc trước như hai người khác nhau.
Hắn hành lễ với Hoàng đế: "Phụ hoàng, giờ lành sắp đến, nhi thần đỡ người xuống lầu."
Hoàng đế nhìn hắn một cái rồi nói: "Con lo chăm sóc tốt cho Thái Tử Phi." Dứt lời nói với trung quan bên cạnh: "Đỡ trẫm xuống lầu."
Trung quan đỡ Hoàng đế xuống dưới lầu, Thái Tử bị phụ hoàng lạnh nhạt, trên mặt không có chút tức giận, nắm tay thê tử cẩn thận khiêm tốn đi phía sau Hoàng đế, không quên nhắc nhở một câu: "Cầu thang hẹp, Phụ hoàng cẩn thận bước chân."
Giờ Hợi một khắc, dưới lầu trống vàng tề tựu, hai cánh cửa nặng nề dưới lầu Cần Chánh mở "rầm rầm" hướng sang hai bên. Nghi vệ cầm cờ họa, quạt lông ngẩng cao đầu bước ra từ cánh cửa, thị vệ mặc kim giáp, cầm đao kích bảo hộ bộ liễn của Hoàng đế đi về phia đăng sơn.
Hoàng đế hạ liễn trước núi, được trung quan đỡ lấy, dọc theo thang trời leo lên núi.
Nhạc công bắt đầu tấu《Thái Bình nhạc》,《Thượng Nguyên nhạc》và《Phá Trận tử》, trong tiếng nhạc hân hoan sục sôi, ngay cả thân thể bị bệnh tật giày vò như cũng nhanh nhẹn lên, bước chân Hoàng đế trở nên càng ngày càng nhẹ nhanh.
Rốt cuộc ông cũng bước lên đài cao trên đỉnh đăng lâu, thiên đăng hoa sen thật lớn ở sau lưng.
Ông đứng ở trên đài cao quan sát, chỉ thấy dòng người chen chúc, đông nghẹt như đàn kiến. Ông nâng tay về phía bọn họ, tiếng "Vạn tuế" giống như sóng biển, từng đợt ập về phía ông.
Hoàng đế ngẩng đầu, theo ánh đèn ngân hà nhìn xa về hướng Nam, ánh mắt như thể vượt qua thành khuyết*, lướt qua ngàn cửa quan, vượt qua vô số dãy núi trập trùng, không nhập vào nơi sâu trong bóng đêm. Ông không nhịn được rưng rưng xúc động, đây là vạn dặm non sông của ông.
(Ji: *Lầu canh ở cổng thành)
Ông quay đầu, nhận lấy cây đuốc từ tay trung quan, châm "bấc đèn".
Ngọn lửa cháy lên theo bấc đèn, cháy lan đến phần dầu dưới đèn. Ánh lửa hắt lên gương mặt ửng hồng, "cánh hoa sen" làm từ tơ lụa nhờ khí nóng dần dần phồng lên, trông như sắp rời khỏi giá đỡ bằng tre.
Đúng lúc này, tiếng "Vạn tuế" như núi vang biển gào bỗng biến đổi.
Trung quan lão luyện thành thục không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô: "Đăng luân cháy rồi!"
Sắc mặt Hoàng đế biến đổi, nhìn về phía đăng luân, quả thấy phía dưới đăng luân đang bốc cháy, thế lửa dọc theo đăng luân lan tràn lên trên, dây buộc lụa gấm bị lửa mạnh hừng hực cắn nuốt từng chút một.
Thiên đăng hoa sen cuối cùng rời khỏi giá đỡ, bay lên trời đêm, chuông vàng trên cánh hoa sen lay động leng keng, nhưng không có người ngắm, cũng không có người nghe thấy.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn đăng luân.
Thiên Ngưu Vệ phía sau Hoàng đế trước hết là hồi thần lại, mặc dù đăng luân làm từ gỗ trúc mộc và lụa màu, nhưng tốc độ lan tràn của ngọn lửa kia cũng rất nhanh, chứng tỏ có người động tay động chân.
Hắn hô to một tiếng: "Hộ giá bệ hạ xuống lầu!" Lập tức đỡ Hoàng đế xuống dưới.
Đến tầng hai, chợt nghe một tiếng "rầm" lớn, nghe thấy bên ngoài có người hô to: "Đăng luân sập rồi!"
Đăng luân đổ về phía chánh phường, đè sập một góc tường, dầu đèn nóng bắn tung tóe khắp nơi, những hoa đăng kia đều biến thành mồi lửa, đốm lửa bay loạn, ngọn lửa theo dầu lan tràn khắp nơi, tới gần tường đúng lúc có một dãy nhà kho chất đầy cỏ khô, nhanh chóng bị lửa thiêu cháy, gió tăng thêm sức lửa, nhà cửa lân cận cũng bị ngọn lửa cuốn vào.
Cơ hồ toàn bá tánh trong Trường An đều vây gần Cần Chánh lâu ngắm đèn, thấy biến cố đột ngột tới, người người kinh hoàng sợ hãi.
Đúng lúc này, trong đám người chợt phát ra tiếng kêu la không ngừng: "Có hung đồ chém người kìa!"
"Có người cầm đao rìu thấy người là chém!"
"Máu rơi đầy đất!"
Mọi người hoảng hốt, trong lúc nhất thời làm gì lo lắng phân biệt thật giả, chỉ muốn mau chóng rời xa chỗ này, một đám chạy loạn tứ tán.
Nhưng gần đó vốn chật chội, tất cả mọi người đều muốn chạy trốn, tức khắc con đường bên cạnh bị dồn chật như nêm cối, trong lúc nhất thời khắp nơi đều là tiếng kêu lớn than khóc, thỉnh thoảng có người bị chen té xuống đất, không bò dậy được nữa, đêm Thượng Nguyên thịnh thế cát tường bình an nháy mắt biến thành luyện ngục.