Sáng sớm, Hàn Cẩm Dao cầm một tờ giấy A4 viết kín chữ lên phòng giám đốc.
Cô gõ cửa hòng, đợi người trong hòng lên tiếng cô mới mở cửa bước vào hòng.
Cô đặt tờ giấy lên bàn làm việc của giám đốc, tờ giấy in 4 chữ rõ ràng 'Đơn xin nghỉ phép.'
Hoành Bắc Nghiêm nhìn bốn chữ trên tờ giấy lại nhìn cô, thở dài, nói: "Cẩm Dao à, cô cũng biết công ty đang cần cô, thiếu cô rồi cô nói xem các dự án khác phải làm thế nào."
Hàn Cẩm Dao nghiêm túc nói: "Sếp Hoành, mọi công việc nhóm tôi đã làm xong, những việc nhỏ tôi đã giao cho trợ lý của mình làm. Năm nay tôi muốn chỉ thiết kế 3 bộ trang sức, tôi cũng đã làm được rồi, thời gian còn lại tôi muốn được nghỉ ngơi đi đâu đó hóng gió một chút."
Hoành Bắc Nghiêm tỏ ra bất lực, đầu năm Hàn Cẩm Dao có nói với anh, trong một năm chỉ thiết kế 3 bộ trang sức sau đó sẽ dành thời gian đi du lịch nghỉ ngơi, ba bộ trang sức đó chắc chắn sẽ giúp tên tuổi công ty vươn xa, đúng là cô đã làm được, nếu bây giờ mà anh lại nói không được thì chẳng khác nào lại thất hứa với cô. Hoành Bắc Nghiêm đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý: "Được."
Nói rồi anh còn không quên nói đùa thêm một câu với cô: "Nghỉ ngơi xong thì nhớ quay lại làm việc cho tôi, đừng để tôi bị hút cạn máu rồi mới quay lại cứu tôi là được."
Hàn Cẩm Dao như vẫn còn chuyện gì đó chưa nói xong, cô chần chừ một lúc mới dám lên tiếng: "Chuyện hợp tác với Thẩm Viễn…"
Cô chưa kị nói hết câu, Hoành Bắc Nghiêm đã hiểu được ý cô muốn nói, Hoành Bắc Nghiêm làm việc với cô từ khi Hằng Thịnh được thành lập, cũng biết rõ tính cách của cô là cứng đầu, nói một là một, không muốn làm thì nhất định sẽ không làm, ai bắt ép cũng không được.
Hoành Bắc Nghiêm nói: "Chuyện này tôi sẽ nói với sếp Thẩm, tôi sẽ giải thích để họ hiểu và tìm người khác trong công ty phụ trách." Nếu sếp Hoành của cô đã nói như vậy, cô cũng không còn thắc mắc gì nữa, cô cảm ơn anh rồi rời khỏi phòng làm việc của anh.
Kể từ ngày mai, không kể từ giờ khắc này cô không còn phải bán mạng ở công ty nữa, khoảng thời gian dài sắp tới sẽ không ai làm phiền được cô nữa.
Cô muốn được đi du lịch, cô muốn được nghỉ ngơi, muốn được ngắm núi Phú Sĩ của Nhật Bản, muốn leo núi, nhảy dù, chơi những trò chơi mang lại cảm giác mạnh.
Gần trưa, cô lái xe ghé vào siêu thị ở trung tâm thành hố mua chút đồ, trong tủ lạnh nhà cô cũng đã hết đồ ăn, cô tính mua mấy món ăn sẵn để vào tủ khi nào mà lười quá thì chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm lại là được.
Hàn Cẩm Dao đang chọn nhặt mấy quả quýt ngọt, điện thoại trong túi đổ chuông, cô đặt mấy quả quýt vào trong xe đẩy, lấy điện thoại ra xem, là một số máy lạ gọi tới, cô không quen biết nên liền tắt máy ngay. Thanh toán xong, Hàn Cẩm Dao xách đồ ra bãi để xe, điện thoại trong túi lại đổ chuông, cô nhìn màn hình điện thoại, lại là số máy đó.
Cô trượt sang nút nghe, "Alo, ai vậy"
Đầu giây bên kia là một giọng đàn ông khàn khàn: "Anh nhớ em, bao giờ chúng ta có thể gặp nhau. Anh nhớ làn da trắng như tuyết của em."
Hàn Cẩm Dao thấy câu nói cuối cùng mà hắn ta nói rất quen thuộc, hắn chính là người đã gửi cho cô những đoạn tin nhắn đó, nhưng nghe giọng của hắn ta thì không phải là của người mà cô đã nghĩ, cô nhất thời im lặng, bàn tay cô bất giác nắm chặt lấy chiếc điện thoại, còn tay siết chặt lấy túi đồ.
L*иg ngực cô đập nhanh thình thịch, trái tim cô run sợ như muốn nhảy ra ngoài.
Cô bình tĩnh hỏi người bên kia: "Anh là hai vậy?"
Bên kia truyền đến một tiếng cười khẩy và giọng thở dài: "Hôm đó chưa kịp cho em tận hưởng cảm giác mới mẻ thật tiếc, nhưng anh vẫn nhớ mùi thơm trên cơ thể của em, nhớ làn da mịn màng của em."
Hai tay của Hàn Cẩm Dao run rẩy, chiếc túi trên tay cô không cầm được chắc mà rơi xuống đất, mấy quả cam trong túi lăn lông lốc trên nền đất.
Hàn Cẩm Dao sợ hãi, cô không muốn nghe nữa mà nhanh chóng tắt máy.
Vừa tắt máy, màn hình điện thoại lại hiện lên một tin nhắn từ số máy lạ. Cô bấm vào xem, đối hương gửi cho cô một tấm ảnh, người trong ảnh mặc chiếc váy đen, nằm say li bì trong lòng người khác, tay anh ta đặt luồn vào trong váy chiếc váy ngắn, cô nhìn một cái là nhận ra người say li bì đó chính là cô.
Cô nhìn chăm chằm vào bức ảnh, cảm sợ hãi ập đến, cô run rẩy, ánh mắt cô mờ đi trong vô thức.
Một bước chân đi đến, bàn tay khẽ chạm nhẹ vào vai cô, gọi tên cô: "Cẩm Dao."
Cô sợ hãi theo phải xạ hất tay của người đó, chiếc điện thoại trên tay cô cũng theo đó mà rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu nhìn người đó, lại nhìn người đi bên cạnh anh, nhất thời không nói nên lời.
Thẩm Minh Viễn cúi người định nhặt điện thoại giúp cô nhưng cô đã nhanh hơn anh một bước, cúi xuống nhặt điện thoại của mình cất nhanh vào túi xách.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn người hụ nữ đang khoác tay anh, không nói gì mà quay người nhặt đồ rơi trên mặt đất rồi lên xe ra về.
Thẩm Minh Viễn nhìn cô lái xe rời xa tầm mắt mình, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ lại sắc mặt cô lúc nãy, cùng với đôi mắt rưng rưng nước mắt ấy, thật làm anh khó hiểu và nghĩ ngợi nhiều hơn. Anh chưa từng thấy cô như vậy bao giờ, ít ra là lúc hai người cãi nhau trong thang máy, nước mắt cô rơi lã chã vì anh, nhưng lúc nãy vì sao cô lại khóc?
Thẩm Minh Viễn mang theo tâm trạng khó chịu đến quán bar, Quách Phong Đình vừa đến thấy Thẩm Minh Viễn đã uống liên tục không ngừng, anh vỗ vai người bên cạnh hỏi: "Cậu lại bị sao thế? Bị phụ nữ từ chối à?"
Thẩm Minh Viễn gạt tay ra, nói: "Chưa có hụ nữ nào là từ chối tôi cả."
Nói xong, Thẩm Minh Viễn lại rót rượu đầy chiếc cốc thủy tinh, uống một hơi hết sạch.
Thẩm Minh Viễn quay sang, nắm vai người bên cạnh hỏi: "Vì sao phụ nữ lại hay khóc như vậy?"
Quách Phong Đình đang uống rượu suýt chút nữa thì bị sặc, anh đặt cốc rượu xuống bàn ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Chắc là bị người yêu bỏ rơi, hoặc là cãi nhau với người yêu chẳng hạn."
Thẩm Minh Viễn lại uống một cốc rượu nữa, anh lắc đầu: "Không hải, tôi biết cô ấy chưa có người yêu."
Quách Phong Đình dịch lại gần anh, hỏi: Ai vậy?Người nào lạ khiến anh để tâm đến vậy?"
Anh đẩy Quách hong Đình ra, "Nói cậu cũng không biết đâu."
Thẩm Minh Viễn rót thêm một cốc rượu uống một hơi hết sạch, đúng lúc này, một cô gái mặc váy đỏ khoác áo lông vũ đi tới, vòng tay qua vai anh, vuốt ve tai anh, giọng nói nũng nịu: "Minh Viễn, dạo này không thấy anh đến, em nhớ anh chết đi được."
Thẩm Minh Viễn đưa ánh mắt say lờ đờ nhìn người con gái ấy, "Mới gặp tuần trước mà lại bảo tôi không đến."
Cô ta cúi xuống, hôn lên má anh. Thẩm Minh Viễn không nói gì, đứng lên ôm eo cô ta cùng nhau rời khỏi quán bar.
Ngoài hành lạnh khách sạn yên ắng không tiếng động, chỉ có một cặp đôi nam nữ đang quấn quýt với nhau ngoài hành lang.
Thẩm Minh Viễn ép cô gái ấy vào tường, cúi xuống hôn cô ta một cách điên cuồng.
Tay anh từ từ sờ xuống chiếc đùi trắng nõn của cô ta, nhẹ nhàng luồn tay vào trong váy, bóp mông cô ta. Cô ta vặn vẹo, ưỡn người ôm chặt anh.
Thẩm Minh Viễn rời nụ hôn trên môi cô ta, nhẹ nhàng liếʍ cổ cô ta.
Cô ta nhắm mắt, tận hưởng cảm giác khoái lạc.
Thẩm Minh Viễn đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc váy của cô lên đến hông, đột nhiên cô ta nắm lấy tay anh, đẩy anh ra, mỉm cười, nói: "Vào phòng đã."
Cửa hòng lập tức được cô ta mở ra, hai người vào hòng, cửa phòng vừa đóng sập lại, Thẩm Minh Viễn liền lao tới ôm cô ta, ép cô ta vào tường, hôn cô ta một cách thô bạo.
Chiếc váy đỏ trên người cô ta nhanh chóng bị anh lột bỏ, thân hình trắng nõn nà của cô ta lộ ra trước mặt anh, anh lao tới liếʍ láp cổ cô ta, chiếc qυầи ɭóŧ và áo con nhanh chóng được cô ta cởi bỏ ném sang góc tường.
Anh bế cô ta nằm xuống giường, cô ta vội vàng cởi bỏ chiếc cúc áo của anh, anh liền dùng lực nắm tay cô tay dí chặt xuống giường, hôn lên da thịt cô ta một cách chầm chầm như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên anh dừng lại, nhổm người nhìn người con gái đang nằm co ro dưới thân mình, anh nhếch mép cười.
Cô ta thấy anh dừng lại, lại nở nụ cười đó với cô ta, cô ta liền vòng tay qua cổ anh, kéo anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng gỡ bỏ đôi tay ra. Thẩm Minh Viễn nhổm người dậy, đứng dậy xuống giường, nhìn người phụ nữ không mặc gì nằm run rẩy trên giường, thờ ơ nói: "Đến đây thôi. Cô không có mùi hương mà tôi đang cần tìm, nên tôi mất hứng với cô rồi."
Thẩm Minh Viễn cúc lại áo của mình, lại nhớ đến mùi thơm nhè nhẹ của hoa hồng trên người cô, nhớ tới cảm giác đêm đó với cô, bất giác mà nhếch môi cười.
Cô ta ngồi dậy, nhìn anh, uất ức nói: "Bao nhiêu lần đều vậy. Anh đều rất thích thú, sao hôm nay anh lại thờ ơ với em như vậy?"
Thẩm Minh Viễn buông một câu đau lòng: Mỗi ngày một vị, tôi đâu biết được ai mang lại cho tôi cảm giác vui sướиɠ ai lại khiến tôi khó chịu."
Cô ta đứng dậy, lao tới ôm mặt anh, hôn anh điên cuồng, anh không hề lưu luyến đẩy cô ta ngã xuống giường, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, anh cúi xuống cầm chiếc áo vest rơi trên sàn nhà rồi bỏ đi.