Sáng ngày hôm sau, Hàn Cẩm Dao thức dậy rất sớm, trời hôm qua còn nắng đẹp vậy mà hôm nay đã đổi thành một bầu trời âm u, nhiều mây, gió thổi mạnh lay động những cành cây gầy gò, trơ trụi, khẳng khiu bên ngoài cửa sổ.
Hàn Cẩm Dao rửa mặt đánh răng xong thì thay một bộ váy hoa chấm bi, tô chút son, bôi ít kem chống nắng rồi lấy chiếc mũ nan và chiếc ô, không quên cầm theo chiếc máy ảnh sony rồi đi ra ngoài.
Cô không biết thời tiết hôm nay sao lại thay đổi như thế, đi dạo một vòng công viên gần khách sạn cô mới biết hoá ra đang có một cơn bão sắp đổ bộ vào đất liền, Lâm Giang cũng bị ảnh hưởng nên thời tiết mới thay đổi như vậy.
Hàn Cẩm Dao không quan tâm quá đến thời tiết dù sao chiều nay cô cũng về rồi, tranh thủ thời gian buổi sáng cô muốn đi dạo, chụp vài bức ảnh ở Lâm Giang rồi sẽ về khách sạn. Cô không quá quen thuộc nơi này, những nơi cô đến đều là do kinh nghiệm từng ghi chép lại sau khi tham khảo trên mạng.
Nửa buổi trưa, cô quay trở lại quán cà phê cổ xưa đối diện với khách sạn mà cô ở, quán cà phê theo phong cách của Pháp, quán khá chật hẹp nhưng lại được nhiều người ghé qua. Hàn Cẩm Dao giơ máy ảnh, chụp người pha chế đang pha cà phê, lại lia mắt ảnh chụp mấy góc đẹp ở trong quán. Trình độ chụp ảnh của cô không phải là chuyên nghiệp, nhưng cô lại thích đam mê với mấy chụp choẹt như này.
Hơn mười giờ trưa, Hàn Cẩm Dao trở lại khách sạn, khách sạn hôm nay đông khách hơn mọi ngày, người đứng đợi để đặt phòng, người thì đứng nghe điện thoại.
Cô trở về phòng, tiếng chuông tin nhắn vang lên, là tin nhắn từ chuyến bay chiều nay của cô. Hàn Cẩm Dao bấm vào đọc, thở dài một tiếng, do thời tiết chuyển biến xấu, mọi chuyến bay đều bị hoãn lại, cả chuyến bay của cô cũng vậy, thời gian bay lại cô không biết sẽ là bao giờ. Hàn Cẩm Dao ngồi xuống ghế, gọi điện thoại cho giám đốc công ty báo cáo tình hình, giám đốc công ty đồng ý cho cô nghỉ phép đợi thời tiết tốt có chuyến bay về Giang Châu thì hẵng về.
Nói chuyện đã hòm hòm, cô cảm ơn đối phương rồi gác máy.
Ở lại đây không biết bao giờ sẽ có chuyến bay mới, cô sợ ngày mai thời tiết lại còn xấu hơn hôm nay. Hơn nữa, cô cũng không quen thuộc Lâm Giang, mấy tiếng đồng hồ ở đây cô nên làm gì cho bớt chán đây?
Hơn bảy giờ tối, Hàn Cẩm Dao thay quần áo, cô mặc một chiếc váy đem cổ chữ V cao trên đầu gối, đi một đôi bốt cao cổ, mái tóc xoăn đen buông xoã dài đến ngang lưng.
Cô rời khỏi khách sạn, tìm đến quán bar lớn nhất ở Lâm Giang. Cô nghe Nghiêm Hoàng Châu từng nói, quán ba này chị từng đến nhiều lần, rượu ngon, phục vụ tốt, trai đẹp nhiều tha hồ mà ngắm. Hàn Cẩm Dao tới quán bar, trước mắt người đông như chợ, cô không nghĩ buổi tối chỗ này Lâm Giang lại chật kín người như vậy.
Hàn Cẩm Dao chọn cho mình một vị trí còn trống ở trên cao rồi ngồi xuống, phục vụ đi tới đưa quyển menu cho cô, cô nhìn qua nhìn lại cuối cùng chẳng biết nên chọn loại đồ uống nào, cuối cùng cô vẫn gọi loại rượu quen thuộc mà đi đâu cũng có: "Cho tôi chai rượu Whiskey."
Nhân viên hục vụ cầm menu rời đi, Hàn Cẩm Dao không phải lần đầu đến những nơi như này nhưng so với Giang Châu thì chỗ này đáng để vui chơi hơn.
Hàn Cẩm Dao tay chống cằm, đưa mắt nhìn ra xa, cả hội trường náo nhiệt, tiếng reo hò hú hét lấn át cả tiếng nhạc. Cuối cùng, ánh mắt Hàn Cẩm Dao lại dừng lại ở một góc trong quán ba, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi uống rượu cùng với nhóm bạn của anh. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang rượu đến, cô không nhìn người ta nữa mà rót rượu uống.
Hôm nay Hàn Cẩm Dao ăn mặc rất gợi cảm, váy đen cổ chữ V bó sát người, làn da trắng nổi bật rõ trên nền đồ đen. Đã được nửa chai rượu, Hàn Cẩm Dao vẫn cảm thấy uống tầm này vẫn chưa là gì, cô tự nhận tửu lượng của cô rất tốt thế là cô lại tiếp tục rót rượu uống.
Một nhóm người đàn ông gồm 3 người trẻ tuổi cầm rượu đi tới bên cạnh cô, trong đó cô để ý đến người đàn ông mặc áo trắng, cô rất có thiện cảm với anh, đó là người mà cô vừa để ý đến, không ngờ bọn họ lại đến chỗ cô.
Người đàn ông áo trắng tiếp lời trước: "Cô gái, đi một mình à? Cần bọn anh ngồi nói chuyện cùng không."
Dù đầu óc Hàn Cẩm Dao hơi choáng váng nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận rõ mặt của từng người.
Cô rót rượu vào cốc, giơ cốc lên nói với người đàn ông áo trắng: "Tất nhiên là được rồi."
Mấy người đàn ông đánh mắt nhìn nhau, lập tức ngồi xuống ghế.
Bọn họ chủ yếu kể chuyện cười cho cô nghe, thi thông lại hỏi vài câu hỏi liên quan đến cá nhân cô. Hàn Cẩm Dao không quá xa lánh, cô nhiệt tình trả lời bọn họ.
"Hôm nay cãi nhau với người yêu à? mà lại một mình đến đây vậy?" Người đàn ông mặc áo phông đen ngồi gần cô nói rất to vì anh sợ quá ồn mà cô không nghe được.
Hàn Cẩm Dao xua tay: "Không có. Tôi làm gì có người yêu để mà cãi nhau."
Người đàn ông đó lại nói tiếp: "Thấy cô uống rượu một mình như thế tôi lại tưởng cô cãi nhau với người yêu."
Hàn Cẩm Dao cười khẩy không trả lời.
Mấy người đàn ông bắt đầu rót rượu đầy cốc của mình rồi đến cốc của cô, nói qua nói lại cuối cùng mục đích là mời rượu nhau. Hàn Cẩm Dao không ngại uống hết cốc rượu, cạn ly vời từng người một.
Mỗi câu chuyện kể xong bọn họ lại mời cô một ly, đến khi Hàn Cẩm Dao say li bì, đầu óc choáng váng, lờ đờ, gồi không vững mà vật ngửa ra ghế thì mới dừng lại.
Một lúc sau, mấy người đàn ông đánh mắt nhìn nhau, bọn họ hiểu ý nhau, người đàn ông áo trắng lập tức đi tới bến bổng cô lên, tiện tay cầm luôn chiếc túi bên cạnh cô.
Ánh mắt Hàn Cẩm Dao lờ đờ, cảm giác như có người đang bế cô, hỏi: "Anh định đưa tôi đi đâu vậy? Tôi còn chưa uống hết rượu của tôi mà."
Người đàn ông áo trắng vừa bế cô đi vừa trả lời: "Đưa cô đến một nơi vui hơn."
Hàn Cẩm Dao say tới mức không phân biệt được rốt cuộc là nơi mà bọn họ nói đến là đâu, cô vui vẻ đồng ý, lẩm bẩm: "Đi, đi, tôi cũng muốn đi."
Bọn họ vừa bế cô xuống đến chân bậc thang thì đột nhiên bị một người đàn ông khác chắn ngang đường bọn họ, đi theo sau anh còn có hai người đeo kính, trông có vẻ là vệ sĩ chuyên nghiệp được thuê.
Thẩm Minh Viễn nhìn bọn họ với ánh mắt sắc lạnh: "Chúng mày định mang cô ấy đi đâu?"
Người đàn ông áo trắng trả lời: "Liên quan gì đến mày."
Thẩm Minh Viễn liếc nhìn người con gái đang say sưa nằm trong lòng người đàn ông khác, anh tức giận không kìm được mà xông tới giật lấy chiếc túi xách trên tay người đàn ông mặc áo sơ mi trắng rồi không một động tác thừa cướp lấy cô từ tay hắn ta.
Thẩm Minh Viễn: "Không phải chuyện của mày."
Anh cúi đầu liếc nhìn cô một lần nữa, Hàn Cẩm Dao đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, úp mặt vào người anh.
Người đàn ông áo trắng cùng hai người kia định lên cướp lại người nhưng lại bị hai tên vệ sĩ chặn lại, bọn họ không dám ho he tiến thêm bước nữa.
Hàn Cẩm Dao càng ôm chặt lấy cổ anh, Thẩm Minh Viễn nhìn cô không hài lòng, giọng nói hơi tức giận: "Tưởng mình là siêu nhân hay gì mà uống tới mức này?"