Dưỡng thương tại bệnh viện vài ngày, cuối cùng Uyển Đình cũng hồi phục từ từ rồi xuất viện. Mấy ngày nay ở viện, cô không gặp được Tư Dĩnh, thật sự là quá nhớ. Hôm nay vừa được xuất viện thôi đã nhanh chóng về nhà, vừa thấy Tư Dĩnh đã lập tức chạy tới ôm chầm!
- Tiểu Dĩnh, mẹ về rồi đây. _ Tâm trạng Uyển Đình có chút xúc động, lại chưa bao giờ xa con mấy ngày liền như thế.
- Vết thương của mẹ có còn đau không ạ? _ Tư Dĩnh ánh mắt ngơ ngác hỏi cô.
Đứa bé này, thật làm cho người ta thấy yêu thương nhiều hơn, Uyển Đình nhẹ nhàng lắc đầu nói không. Thiên Hàn ở phía sau cảm thấy mình như không có mặt ở đây liền lên tiếng nói: " Anh vẫn có cảm giác như... mình đang có thêm một người cháu gái. Tiểu Dĩnh, mẹ hơi mệt một chút đó, con cùng mẹ đi nghỉ ngơi đi, để cậu nấu ăn cho hai người. "
- Không được, em còn muốn đưa bé đi chơi! Anh hai à, hôm nay phiền anh?
Uyển Đình mỉm cười đá mắt, sau đó là liền cùng Tư Dĩnh, hai mẹ con đi chơi.
Tôn Thiên Hàn ngẩn người, ở nhà này từ khi nào anh đã trở thành gia nhân.
Em gái của anh ít khi đá mắt như vậy, một khi đã đá mắt với anh, không nhờ vả thì là lợi dụng. Địa vị của anh, càng ngày lại càng thấp rồi, không hiểu nỗi.
- ---------
Hai mẹ con Uyển Đình đi xung quanh trung tâm thương mại, sau đó còn đi ở khu vui chơi mà gắp thú. Lâu rồi, mới thấy có ngày khuây khỏa như vậy chứ.
- Tiểu Dĩnh, con có muốn ăn kem chứ?
Nhắc đến kem, đôi mắt cô bé sáng rỡ.. Vừa lúc cũng đi ngang tiệm kem trước mặt, hôm nay mua cho bé một cây ăn.
- Vậy đợi mẹ ở đây, đừng đi lung tung!
Thấy con gái vui vẻ gật đầu, cô cũng đi mua kem để tiểu Dĩnh ngồi đợi ở hàng ghế cách đó vài bước chân. Cô bé hôm nay được mẹ dẫn đi chơi thì thật sự là vui vẻ, trên miệng lúc nào cũng cười.
- Cháu bé, ngồi ở đây đợi ai sao? _ Một người đàn bà ngoài tuổi trung niên tới ngồi đến bên cạnh, nhìn thấy Tư Dĩnh trông thật có quen mắt thì hỏi vài câu.
- Cháu ngồi đợi mẹ, bà cũng đang ngồi đợi ai sao? _ Tiểu Dĩnh lễ phép hỏi lại.
- Bà ngồi đợi xe đến rước, cháu bé quả là lễ phép quá đi. _ Người đó dịu dàng tiểu Dĩnh, không biết con nhà ai nữa.. vừa sinh khéo lại vừa có phước phần.
- Tiểu Dĩnh, mẹ mua con xong rồi. _ Là cũng vừa lúc đó, Uyển Đình quay lại, ở trên tay cầm kem. Nhìn thấy con gái ở đó nói chuyện với người khác, cô là có chút giật mình, lỡ như người xấu thì..
- Con yêu mẹ nhất. _ Nghe giọng mẹ lại thì Tư Dĩnh rời khỏi ghế ngồi chạy lại.
Trước khi đi cũng không quên cúi đầu chào bà ngồi bên cạnh. Uyển Đình xoa đầu con gái, nhìn con bé vui vẻ lấy cây kem ăn như vậy, quá là ngọt ngào chứ.
- Cô gái này, đẻ thật khéo quá đi. _ Câu nói khen ngợi là từ người kia. Nghe rõ như vậy, cô không khỏi thấy vui lòng, vốn định mở lời cảm ơn thì lại bất ngờ vì người đó, cô thốt ra tiếng: " Mẹ ạ? "
- Tiểu Đình, tiểu Đình, đúng là con rồi.
Người kia không phải ai xa lạ chính là Trình Hạ Linh, là mẹ chồng cũ của cô.
Bà nhanh chóng chạy lại ôm thật chặt, cô cũng bất ngờ không kém khi gặp lại bà vào hoàn cảnh như thế này. Ở khóe mắt bà ướt đẫm, bà nói: " Ta cứ tưởng, con thật sự đã không còn trên đời rồi."
- Bác gái, con không sao. Không ngờ có thể gặp lại bác như vậy. _ Cô thật sự có chút cảm động, ngày trước phu nhân.. luôn là người bên cạnh yêu thương cô.
Hai từ bác gái trong miệng cô nói ra là dễ dàng như vậy, khiến bà không khỏi phiền lòng. Mặc dù biết Uyển Đình lâu rồi đã cùng con trai mình li dị, nhưng bà vẫn luôn nhận định cô là con dâu..
- Tiểu Đình, ngày trước là con trai của ta có lỗi với con, là do ta dạy dỗ không tốt. _ Trình Hạ Linh như muốn quỳ tại đây để xin lỗi với cô. Lúc đó cô cứu bà một mạng, con trai bà lại trả lại cho cô bằng cách đẩy cô vào cái chết, việc thế này là do Âu Gia có lỗi!! Đứa con đáng chết kia, bà muốn đánh chết nó đi cho rồi. Tôn Uyển Đình nhanh tay đã chặn lại hành động đó của bà, cô nói: " Bác, người lớn hơn con rất nhiều, không có việc gì phải làm như vậy cả. Người trẻ tụi con sai lầm thì tụi con sẽ tự mà tính toán với nhau. "