Tang Vô Yên vẫn còn gần mười tháng học ở đây, Tô Niệm Khâm không thể miễn cưỡng cô. Ngoài ra, người đàn ông này cực kỳ ghét đi máy bay, không phải bất đắc dĩ sẽ không bao giờ chọn phương tiện di chuyển này, vì vậy nhiệm vụ gặp mặt đương nhiên rơi vào tay Tang Vô Yên, cứ thế cô ít nhất phải đến Thành phố A mỗi tháng một lần.
"Chết còn không sợ, lại sợ ngồi máy bay." Tang Vô Yên than phiền.
“Không phải sợ, chỉ là không thích.” Người đàn ông mạnh miệng nói.
“Tại sao không thích?” Trí tò mò của phụ nữ luôn mạnh nhất.
"Không thích chính là không thích, làm gì có tại sao?" Tô Niệm Khâm bắt đầu không nhịn được.
“Tất cả mọi chuyện nhất định đều có một cái tại sao.” Cô không thuận theo, không buông tha.
“Tang Vô Yên!”
Cô thấy sắc mặt Tô Niệm Khâm càng ngày càng âm trầm, vì vậy lè lưỡi, không dám cùng anh lắm lời nữa.
Khi họ không gặp nhau, cách duy nhất họ có thể liên lạc là qua điện thoại. Điện thoại đã đem sự bá đạo của Tô Niệm Khâm phát huy đến mức cao nhất. Hầu như mỗi đêm vào lúc chín giờ, điện thoại di động của Tang Vô Yên đúng giờ đổ chuông, các cuộc gọi sẽ kéo dài cho đến khi Tang Vô Yên chìm vào giấc ngủ sâu. Trong thời gian này, ngoại trừ nói chuyện điện thoại với anh cô bị cấm ra ngoài giao thiệp. Tất nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, ví dụ như Tô Niệm Khâm trong công ty cũng có công việc.
“Không công bằng!” Tang Vô Yên kháng nghị. Nếu một người đàn ông có thể được gọi là bạo quân, anh cũng nên bỏ qua ý kiến
của phụ nữ.
Vào đêm Giáng sinh hôm đấy, chương trình đặc biệt ban đầu trên đài phát thanh đột nhiên bị hủy bỏ.
Tang Vô Yên quyết tâm gây bất ngờ cho Tô Niệm Khâm nên cô đã mua vé máy bay vào buổi chiều.
Khi cô đến thành phố A vào buổi tối, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, mang theo mùi giáng sinh, cô hít một hơi thật sâu bầu không khí khô lạnh. Để thuận tiện cho công việc, Tô Niệm Khâm không còn sống ở chỗ cũ nữa mà chuyển đến một căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố. Sau khi Dư Tiểu Lộ kết hôn, cô ấy không thể chăm sóc anh nữa, vì vậy quản gia đã thuê một đại tẩu họ Trương để xử lí việc nhà cho anh vào ban ngày chiều tối thì rời đi.
Tang Vô Yên kích động nhấn chuông cửa.
Đợi một lúc. Không có người?
Nhấn lại.
Vẫn không có ai.
Tang Vô Yên bực bội vò đầu bứt tóc, tại sao đêm Giáng sinh người đàn ông này không ngoan ngoãn ở nhà. Cô không còn cách nào khác là gọi cho anh, nhưng kết quả lại là không liên lạc được.
Cô chán nản ngồi phịch xuống trước cửa. Bên ngoài không biết người nào lãng mạn như vậy lại đốt pháo hoa trong tuyết. Trong túi còn có quà Giáng sinh chưa đưa cho anh.
Lúc này anh đi đâu? Đã chín giờ rồi mà cũng không thấy anh đúng giờ gọi đến? Chẳng lẽ còn có người ở bên ngoài tang ca vào đêm Giáng sinh? Hay là nó ở bên ngoài tham gia các hoạt động giải trí của đàn ông? Anh là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn! Tang Vô Yên càng nghĩ càng tức giận, hoàn toàn không quan tâm rằng chính vì không thông báo trước cho anh đến tập kích bất ngờ gây ra như vậy.
Hành lang của căn hộ cũng không có thiết bị sưởi ấm, hơn nữa đây là cao tầng vào ban đêm, lại trong ngày tuyết rơi này nên sẽ càng lạnh hơn. Tang Vô Yên quấn chiếc khăn chặt hơn, lẩm bẩm một mình: Tại sao anh lại sống ở một thành phố lạnh giá như vậy, hành lang ngay cả máy sưởi cũng không có.
Ngay cả điều này cũng được cô quy vào là lỗi của Tô Niệm Khâm.
Không biết đã qua bao lâu, mí mắt bắt đầu đánh nhau, chỉ nghe thấy thang máy dừng ở tầng này.
"Đinh ——"
Tang Vô Yên kinh ngạc, dụi dụi mắt, nhìn thấy người đàn ông một mình đi ra từ thang máy.
“Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên bĩu môi gọi anh.
"Vô Yên? Sao em lại đến đây?" Tô Niệm Khâm ngạc nhiên.
“Anh đã đi đâu?”
“Mới vừa tan làm.” Anh hơi mệt mỏi.
“Thật sao?”
Tô Niệm Khâm dường như hơi hiểu ra, dừng lại chìa khóa mở cửa, quay đầu hỏi: “Nếu không thì làm gì?”
Tang Vô Yên nhún vai không nói.
"Tại sao điện thoại không gọi được?"
"Có lẽ là tín hiệu không tốt."
"Anh đi cùng với ai?"
"Tiểu Tần." Tô Niệm Khâm thành thật khai báo.
“Em có chút hâm mộ cô ấy.” Tang Vô Yên có chút chua xót.
“Anh còn hâm mộ Trình Nhân này.”
Tô Niệm Khâm kéo cô vào cửa, chạm vào bàn tay lạnh giá của cô.
"Nhìn xem em đang làm gì thế này? Lạnh như vậy, em cũng không biết xuống lầu tìm một chỗ bán đồ ăn để ngồi. Em đang tự dày vò bản thân đấy à?" Anh xoa xoa hai tay cô trong lòng bàn tay, lại chạm vào mặt cô một lần nữa.
"Em cố ý làm như vậy, để cho anh cảm thấy áy náy." Vốn là Tang Vô Yên thể chất thuộc về ấm áp, mùa đông toàn thân ấm áp, nhưng hiện tại gương mặt cũng lạnh như băng.
“Anh lại không làm điều gì xấu nên không có gì phải áy náy cả.” Tô Niệm Khâm nói như vậy nhưng thật sự có chút đau lòng, “Sao anh không gọi cho anh trước?”
“Em muốn tạo bất ngờ cho anh.”
“Hôm nay lại là ngày gì nữa?” Tô Niệm Khâm suy nghĩ kỹ.
“Đêm Giáng sinh.”
“Haiz — cái ngày lễ này đáng để cho em lạnh thành như thế này sao?”
Tang Vô Yên không để ý đến anh, đưa tay vào áo khoác anh và quấn quanh eo anh: “Tô Niệm Khâm, anh có biết rằng anh có lúc thật đáng ghét? Anh không hiểu phong tình, con người cứng nhắc, không lãng mạn chút nào, thực sự không hiểu lúc đó làm sao lại yêu anh.” Mặt vùi vào ngực anh, thanh âm có chút buồn rầu.
"Thật không? Sao anh cảm thấy có người lại ngọt như ăn mật vậy?"
"Tự mãn." Tang Vô Yên đập trán vào ngực anh.
Sau một lúc, Tô Niệm Khâm không nhịn được mở miệng, "Vô Yên..."
"Cái gì?" Nhà của Tô Niệm Khâm luôn được sưởi ấm tốt, nhưng cô vẫn tham lam sưởi ấm trên người anh.
“Em hình như vừa vào cửa đã cởϊ áσ khoác ra rồi.” anh nhắc nhở cô.
"Ừ, trong nhà có lò sưởi."
"Anh vẫn đang mặc."
"Em biết."
"Nhưng anh rất nóng." Tô Niệm Khâm rất ủy khuất.
Tang Vô Yên nghe đến đây, nhịn không được cười ra tiếng, lập tức rút tay ra, lại từ ngoài áo khoác ôm chặt lấy anh, khiến anh càng thêm khó chịu: "Đáng đời, đáng đời, đáng đời..." Ai bảo anh tức giận với cô.
Sau khi làm loạn đủ rồi, Tang Vô Yên la hét kêu đói bụng đến nửa đêm vẫn chưa ăn tối. Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài.
Tang Vô Yên liếc nhìn anh khi đeo khăn quàng cổ, cười xấu xa: "Anh xem anh có tầm nhìn xa như thế nào, anh sớm biết rằng chúng ta sẽ ra ngoài nên không thay quần áo."
Tô Niệm Khâm tức giận ấn thang máy.
“Chúng ta ăn gì đây?” Tang Vô Yên khao khát một bữa tiệc Giáng sinh lớn.
"Đi... " Anh vừa nói một chữ, ánh sáng lờ mờ duy nhất trong mắt lập tức biến thành màu đen, thang máy không nhúc nhích. Anh nghĩ: Hỏng rồi.
"Chuyện gì xảy ra?" Tang Vô Yên lo lắng hỏi.
“Thang máy mất điện.” Anh vô thức siết chặt tay Tang Vô Yên.
“Bây giờ đang ở tầng mấy?”
“Vừa rồi thang máy hình như không có chạy, cho nên còn ở tầng hai mươi mốt.” Tô Niệm Khâm trả lời.
“Niệm Khâm.” Tang Vô Yên gọi anh trong bóng tối.
“Anh ở đây.”
“Em sợ.” Giọng cô hơi run rẩy.
Tô Niệm Khâm nghe thấy âm thanh liền ôm cô vào trong ngực, "Đừng sợ, sẽ có người tới ngay." Mặc dù mắt anh có thể cảm nhận ánh sáng, nhưng ngược lại anh lại cảm thấy thoải mái trong bóng tối, miễn là thép dây không bị đứt, thang máy không rơi xuống là được.
Tang Vô Yên không nghĩ vậy.
"Nhưng đã là đêm khuya."
"Bọn họ có người trực trong phòng giám sát 24/24 giờ." "
“Nhỡ người đó đã đi ngủ thì sao?"
Vậy cũng không chắc, Tô Niệm Khâm cũng đang nghĩ về điều này, nhưng không dám nói ra. Anh cảm thấy rằng Tang Vô Yên đang vô cùng sợ hãi. Cô luôn nhát gan và đặc biệt sợ bóng tối.
Vì vậy, không còn cách nào khác đành phải an ủi cô ấy: "Sẽ không. Đừng suy nghĩ lung tung, họ sẽ đến ngay."
“Trước kia em và Trình Nhân cũng gặp phải loại chuyện này.”
“Sau đó thì sao? Có phải một lúc là ra được không?”
“Sau đó bọn em, sau đó cậu ấy," cô nói có chút không mạch lạc, "Sao đó... bọn em..."
Tô Niệm Khâm cảm thấy cô càng ngày càng căng thẳng, liền chuyển đề tài: "Lát nữa em muốn ăn gì? "
"Đồ cay."
"Không được, dạ dày của em không tốt."
"Vậy ăn mì cà chua với trứng đi."
"Tại sao?" "
Vào mùa đông buổi sáng khi trời rất lạnh mẹ em sẽ làm món này cho em, húp nước mì một hớp đặc biệt ấm áp."
"Ừm, cái này có thể thỏa mãn." bạo quân dịu dàng hứa hẹn.
Sau mười phút, hơi lạnh từ bên ngoài tràn vào, trời bắt đầu có chút lạnh. Trong khi nói chuyện để đánh lạc hướng cô, Tô Niệm Khâm đã cởi cúc áo khoác ôm Tang Vô Yên vào trong lòng.
“Em có nhớ máy nghe nhạc MP3 mà em đã sử dụng trước đây không?” Tô Niệm Khâm tiếp tục dẫn dắt cô suy nghĩ theo những cách khác.
"Ừ, em đã ghi lại một số thứ linh tinh."
"Thật sự linh tinh, có tiểu thuyết võ hiệp em đọc cho anh nghe, giọng của em lớn tiếng cãi anh, còn có... " Nghĩ đến đây, Tô Niệm Khâm nhịn không được bật cười, "Còn có em hát." Nếu như thế vẫn có thể gọi là "hát".
"Không phải có chút lạc điệu sao, như vậy còn có thể khiến anh vui vẻ vậy sao?
“Nếu như anh trước kia viết bài hát cho em hát, khẳng định có cho tiền người ta cũng không đưa ra được.”
"Tô Niệm Khâm nếu anh còn nói lời kỳ thị em nữa, em lập tực ngay tại đây hát cho anh một baig."
"Đừng! Anh vẫn còn phải thường xuyên ở trong tòa nhà này, nhỡ đâu có ai đó hỏi đến, anh cũng không dám thừa nhận em là người nhà anh đâu."
Nghe những lời này, Tang Vô Yên rất tức giận, thò đầu ra khỏi vòng tay Tô Niệm Khâm, giương nanh múa vuốt cắn vào cằm anh. Đúng lúc này, bên ngoài có người cầm dụng cụ gõ vào, "Bên trong có ai không?"
Vài phút sau, các công nhân cạy cửa ra, cho bọn họ lấy lại tự do lần nữa.
Sau khi ra ngoài, Tang Vô Yên dù đói cũng không muốn xuống 21 tầng ăn gì đó rồi lại leo lên.
Về đến nhà, Tô Niệm Khâm cởϊ qυầи áo, xắn tay áo vào bếp.
"Anh làm sao?" Tang Vô Yên hỏi.
“Làm mì cà chua trứng cho em.”
Tang Vô Yên trợn tròn mắt, “Không thể nào, anh làm sao biết nấu ăn.”
“Anh làm sao không thể?” Tô Niệm Khâm hỏi ngược lại.
Sau đó, Tang Vô Yên hứng thú bừng bừng báo tin tức tốt này cho mẹ Tang, anh ở bên cạnh nghe cô nói chuyện điện thoại ngẩn ra, một lúc lâu sau, anh thong thả nói: "Anh nói anh biết nấu ăn khi nào?"
“... "
Đàn ông, thật là khó đối phó, Tang Vô Yên xúc động.