Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 14: Có muốn không?



Đánh một giấc no nê ở rạp chiếu phim rồi nên tinh thần Dụ Thần vô cùng phấn chấn.

Bộ phim dài hơn hai tiếng, lúc hai người đi ra thì đã gần 11 giờ rồi, trung tâm thương mại sắp đóng cửa, nhưng ở ngoài đầu đường vẫn hết sức náo nhiệt.

Tâm trạng Dụ Thần bí bách đã lâu, được ra ngoài hít thở khí trời, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cậu cứ thong dong bước đi, chợt nhận ra Phó Chi Dữ bị tụt lại ở tít đằng sau rồi. Cậu quay lại tìm thì thấy một tay anh cầm kẹo ʍút̼ khổng lồ, tay kia thì cầm điện thoại lên nghe.

Dụ Thần không làm phiền anh, nhẹ nhàng quay lại đứng cạnh anh, nghe anh nói "Ừ, được" rồi cúp máy.

"Đặt bàn ăn rồi, chúng ta đi thôi." Phó Chi Dữ nói.

Dụ Thần ngơ ngác: "Đi đâu?"

Phó Chi Dữ: "Quảng trường Phúc Tuyền."

Dụ Thần nhíu mày, nói lí nhí: "Không cần nói trước với em à?"

Phó Chi Dữ ngây ra, mãi một lúc sau mới nói: "Ừ."

Chỉ là Phó Chi Dữ quen sắp xếp mọi chuyện trước rồi, Dụ Thần nghĩ, ba cậu cũng hay như thế lắm, những người này quyền cao chức trọng, có nhiều chuyện chẳng cần bàn trước mà cứ thế là triển thôi.

Chắc là vừa nãy gọi một tiếng "anh" nên lúc này Dụ Thần bắt đầu cứ tự mình ảo tưởng, cho rằng mình rất thân thiết với Phó Chi Dữ, còn dám ý kiến ý cò với Phó Chi Dữ nữa.

Nhận thức được điều này, Dụ Thần vội hỏi: "Ăn gì thế anh?"

Phó Chi Dữ nói: "Hải sản."

Dụ Thần: "Ò."

Phó Chi Dữ: "Nếu em không thích thì chúng ta đổi cái khác."

Dụ Thần phẩy tay, mặc dù trái tim có chút héo úa nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không phải phiền thế đâu, được ấy mà, mình đi thôi anh."

Phó Chi Dữ nghe xong thì không động đậy gì, cầm kẹo ʍút̼ khổng lồ nhìn Dụ Thần.

Dụ Thần: "Sao thế?"

Phó Chi Dữ hỏi: "Có phải em không hài lòng với tôi không?"

Dụ Thần kinh ngạc: "Anh nhìn ra hả?"

Phó Chi Dữ nhíu mày.

Dụ Thần gật đầu: "Thực ra em không thích ăn hải sản lắm đâu, không ngờ anh nhận ra được luôn ấy," Cậu cười thành tiếng: "Không phải em không hài lòng với sắp xếp của anh, em ăn được mà."

Phó Chi Dữ: "Tôi không bảo em không hài lòng với sự sắp xếp của tôi, mà là không hài lòng với tôi."

Dụ Thần có chút mơ hồ: "Là sao cơ?"

Phó Chi Dữ thở dài: "Không có gì."

Phó Chi Dữ lại lấy điện thoại ra, hỏi Dụ Thần: "Em muốn ăn gì?"

Dụ Thần lắc đầu: "Ăn hải sản đi."

Phó Chi Dữ cụp mắt: "Không ăn hải sản nữa, tôi cũng không thích ăn, đổi sang cái khác đi."

Dụ Thần nghi ngờ: "Anh cũng không thích ăn hải sản?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần nghi ngờ tập hai: "Thế tại sao anh lại chọn đi ăn hải sản?"

Phó Chi Dữ trầm mặc một chút, nói: "Hải sản ở nhà hàng đó rất ngon, tôi muốn dắt em đi ăn."

Dụ Thần phẩy tay: "Ui không cần đâu, em chả có hứng thú gì với hải sản đâu mà."

Phó Chi Dữ ậm ừ.

Dụ Thần cười: "Trùng hợp ghê, cả hai chúng ta đều không thích ăn hải sản."

Phó Chi Dữ hỏi: "Em thích ăn gì? Chúng mình đi ăn cái khác."

Dụ Thần nghĩ: "Em thích ăn nhiều thứ lắm, bây giờ anh mà hỏi thì em chỉ nghĩ được thịt dê thôi," Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: "Anh thích ăn thịt dê không?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Thích."

Dụ Thần vui ngay, cười tít mắt: "Thật á? Hay là mình đi ăn thịt dê đi anh?"

Lúc này Phó Chi Dữ mới cười: "Được."

Sau khi quyết định được là sẽ đi đâu, hai người cùng nhau đến chỗ đỗ xe.

"Không ngờ khẩu vị chúng ta giống nhau phết ha. Em thấy trưa hôm qua anh ăn nhiều canh dê hầm, cứ tưởng là mẹ em nhiệt tình quá đâm ra anh ngại không dám từ chối đấy. Hóa ra là anh cũng thích ăn," Tâm trạng Dụ Thần tốt hẳn lên, hai tay vung vẩy đến là hăng: "Ui còn ảnh đại diện wechat của anh nữa, em cũng thích xanh da trời lắm," Dụ Thần nói rồi chỉ vào tai mình: "Tai em cũng là kiểu tai yêu tinh nè, chẳng qua..."

Chẳng qua là lớn rồi không còn nhọn nhọn giống yêu tinh như hồi bé nữa.

Không phải là Dụ Thần không nói hết vế đằng sau, mà là dường như tâm trạng của Phó Chi Dữ lại xuống dốc mất rồi.

Dụ Thần cúi đầu, cắn môi dưới, bắt đầu trách móc bản thân mình sao mà lắm mồm thế.

Dụ Thần đi ở đằng trước, Phó Chi Dữ lẽo đẽo theo sau, đi được một lát, Phó Chi Dữ đi ở đằng sau lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Châu Minh Minh.

Phó Chi Dữ: <<0 điểm>>

Châu Minh Minh trả lời tức thì: <>

Phó Chi Dữ: <>

Châu Minh Minh: <<Cái đấy thì bố ai biết được>>

Châu Minh Minh: <<Thế là không đi nữa à?>>

Phó Chi Dữ: <<Không đi nữa>>

Châu Minh Minh: <<Hợ>>

Châu Minh Minh: <<Thế bóng bay, hoa rồi đèn đóm nến thơm chuẩn bị trước thì làm sao giờ?>>

Phó Chi Dữ: <<Kệ đi>>

Một lúc sau, Phó Chi Dữ lại gửi tin nhắn cho Châu Minh Minh.

Phó Chi Dữ: <<Tôi cũng không thích ăn hải sản nữa rồi>>

Châu Minh Minh: <<???>>

Châu Minh Minh: <<Đừng khắt khe với bản thân quá bạn tôi ơi>>

Dụ Thần nhớ chỗ Phó Chi Dữ đỗ xe, Phó Chi Dữ nghịch điện thoại bị tụt lại phía sau, cậu đến xe đợi trước, đợi rồi cậu phát hiện Phó Chi Dữ cũng đi đến chỗ ghế phụ.

Lẽ nào bảo cậu lái xe?

Dụ Thần lùi sang bên cạnh một chút, ngoan ngoãn đợi anh đưa chìa khóa, thấy Phó Chi Dữ mở cửa xe, cũng lại lùi thêm tý nữa.

Phó Chi Dữ: "Em lên xe đi."

Dụ Thần chớp chớp mắt, đột nhiên cười với Phó Chi Dữ: "Cảm ơn anh nha."

Thực ra tối hôm đó Phó Chi Dữ lái xe đưa cậu về rồi, nhưng tối hôm đó giống như là tiện đường chở về thôi, còn hôm nay thì lại khác.

Dụ Thần lên xe xong, cài dây an toàn, trong lòng chợt thấy nhộn nhạo cả lên.

Hôm nay khác ở chỗ nào nhỉ?

Dụ Thần có chút mơ hồ.

Phó Chi Dữ lên xe, lúc này Dụ Thần không biết nên làm gì, vì thế cậu cứ nhìn anh chằm chằm, nhìn anh khởi động xe, nhìn anh cài dây an toàn.

Dụ Thần: "Xe mới mua hả anh?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần: "Em ngửi thấy mùi xe mới đó."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần: "Có vẻ như là rất mới, anh mới mua dạo gần đây hả?"

Phó Chi Dữ: "Mới mua hôm nay."

Dụ Thần mím môi, giọng Phó Chi Dữ lạnh nhạt không cảm xúc, cậu nghĩ chắc Phó Chi Dữ không muốn nói chuyện về vấn đề này đâu.

Cũng đúng, nhạt toẹt chán chết, vả lại người ta là sếp to, mua dăm ba cái xe mới thì có là gì.

Thế là Dụ Thần không nói gì nữa, đột nhiên Phó Chi Dữ mở lời.

"Ghế phụ của xe này chỉ mình em ngồi thôi."

Dụ Thần chớp mắt mấy cái, đột nhiên không biết nên đáp lại thế nào, cậu nghĩ một hồi rồi chỉ nói: "Dạ."

Lại một lúc sau, Phó Chi Dữ lại nói: "Ghế phụ của xe này chỉ cho một mình em ngồi thôi."

Dụ Thần lén nhìn Phó Chi Dữ, gật đầu nói: "Cảm ơn."

Xe đi được một lúc, Dụ Thần có chút tò mò, hỏi: "Anh có lái xe riêng không?"

Phó Chi Dữ nghe xong: "Sao em lại hỏi thế?"

Dụ Thần bảo: "Công việc của anh hẳn là vất vả lắm, nên có một lái xe riêng ấy. Ba mẹ em đều có lái xe riêng cả, lúc ở trêи xe có thể tranh thủ nghỉ một chút."

Phó Chi Dữ: "Em đang quan tâm đến tôi à?"

Dụ Thần gật đầu: "Vâng."

Đột nhiên xe giảm tốc một chút, rồi lại đi tiếp như thường.

Phó Chi Dữ: "Cảm ơn em, tôi có lái xe riêng."

Dụ Thần "Ồ," cười thành tiếng, giải thích: "Tại mấy lần em thấy toàn là anh tự lái, nên em cứ tưởng là anh không thuê lái xe riêng."

Phó Chi Dữ: "À."

Một lát sau, anh lại nói: "Tôi muốn lái xe cho em."

Dụ Thần bật cười, mắt cong như hai vần trăng khuyết: "Anh à, anh tốt thật đấy."

Dường như xe lại giảm tốc một lần nữa.

Dụ Thần quay về, không nhịn được nở nụ cười. Cậu mở nắp kẹo ʍút̼ khổng lồ trêи đùi ra, lục lọi một hồi, tìm cây kẹo ʍút̼ vị dưa hấu còn lại, bóc ra, cho vào trong miệng.

Ngọt quá.

Lúc nãy cũng ngọt như thế này sao?

Trong xe vô cùng yên lặng, Dụ Thần ngồi ngay ngắn, một tay cầm que kẹo ʍút̼, một tay để lên trêи cây kẹo khổng lồ, hai chân rung rung, trong lòng vui vẻ như muốn hát, tay bất giác gõ gõ theo một nhịp điệu nào đó.

Xe dừng đèn đỏ, Dụ Thần nhìn đèn đếm ngược, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Cậu quay sang hỏi Phó Chi Dữ: "Anh có biết đường không?"

Phó Chi Dữ nói: "Không biết."

Dụ Thần: "......"

Ơ hay?

Dụ Thần không nhịn được bật cười: "Thế anh cứ tự tin ngời ngời đi từ nãy đến giờ luôn."

Nói rồi, cậu nhập địa chỉ vào GPS, vừa bấm xác nhận thì giọng máy móc vang lên "Quay đầu ở phía trước".

Dụ Thần càng thấy buồn cười, vô tình để lọt tiếng cười ra ngoài.

"Anh ơi, đã có ai khen anh đáng yêu chưa?" Dụ Thần hỏi.

Phó Chi Dữ nghi hoặc: "Đáng yêu?"

Dụ Thần cười: "Ừ, anh không nghe nhầm đâu, đáng yêu đó."

Phó Chi Dữ: "Chưa có ai hết."

Dụ Thần; "Thế nếu như em bảo anh đáng yêu thì chứng tỏ là em rất đặc biệt, đúng hông?"

Phó Chi Dữ càng ngờ vực hơn, mặt như thể bảo rằng em đang đùa tôi à: "Tôi đáng yêu?"

Dụ Thần cười hi hi, không nói nữa, miệng ngậm kẹo dưa hấu đến là vui.

Một lát sau, Phó Chi Dữ đột nhiên nói: "Em mới đáng yêu."

Dụ Thần nghiêng đầu: "Thế sao?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Mấy giây sau, Phó Chi Dữ hỏi: "Tôi là người đầu tiên khen em như vậy à?"

Dụ Thần lắc đầu: "Không phải."

Giọng Phó Chi Dữ trầm hẳn xuống: "Ồ."

Nhà hàng bít tết Dụ Thần chọn ở ven sông thành phố A, phong cảnh cực kỳ đẹp. Dụ Thần kén ăn như thế nhưng đánh giá nhà hàng này rất cao, ăn không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thấy ngán.

"Em chọn chỗ phòng riêng ngoài trời đó, phong cảnh nhìn ra từ nhà hàng này đẹp lắm." Dụ Thần nói rồi cất điện thoại đi, vừa hay xe Phó Chi Dữ dừng lại.

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần quay sang nhìn anh, định mở lời thì thấy...

Xe Phó Chi Dữ dừng ngay chỗ ánh đèn đường chiếu rọi vào, làm sáng rõ cả chỗ ghế lái. Ánh sáng cực kỳ tốt, cực kỳ mềm mại, mềm đến mức...

Mềm đến mức khắc họa rõ từng đường nét góc cạnh của Phó Chi Dữ, đường nét cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi cũng hiện lên rõ ràng.

Dụ Thần bất giác nuốt nước bọt, vừa cởi dây an toàn ra, cậu đã rướn người về phía anh.

"Anh ơi, đây là cơ bắp của anh hả?" Dụ Thần thò ngón tay ra chọt chọt hai cái.

"Là cơ bắp thật nè," Dụ Thần tự hỏi tự trả lời, ngước mắt lên nhìn anh: "Rắn chắc quá đi anh à."

Phó Chi Dữ hoàn toàn bất động, yết hầu chuyển động không ngừng.

Dụ Thần vẫn tiếp tục chọt chọt, miệng thì nói: "Em chẳng tài nào tập cho lên cơ bắp được, khó lắm luôn ý."

Thấy chọt thôi chưa đủ, Dụ Thần bắt đầu sờ.

Càng sờ càng dịch lên trêи, dịch lên trêи nữa, rồi dừng ở trêи vai.

Mắt Dụ Thần sáng như sao, thậm chí cậu không ý thức được bản thân mình đang gần Phó Chi Dữ đến nhường nào.

Thưởng thức xong cánh tay của Phó Chi Dữ, tầm mắt Dụ Thần bắt đầu chuyển đến chỗ khác.

Dụ Thần: "Anh ơi, anh có cơ ngực không anh?"

Dựa gần vào, mỗi khi Dụ Thần nói là mùi kẹo dưa hấu lại phả ra, vừa ngọt vừa ngậy vừa ấm áp.

Phó Chi Dữ nói: "Có."

Dụ Thần giơ tay ra thăm dò, cậu ngẩng đầu lên hỏi Phó Chi dữ: "Em có thể sờ được một tý được không?"

Yết hầu Phó Chi Dữ lại cuộn lên: "Được."

Dụ Thần không kiềm chế được, ɭϊếʍ kẹo ʍút̼ trong miệng. Trước tiên cậu đưa tay ra chạm vào một chút rồi đặt cả bàn tay lên.

Vào khoảnh khắc tay cậu chạm vào, Phó Chi Dữ phát ra tiếng hừ cực kỳ trầm.

Dụ Thần: "Oa, rắn chắc quá đi, còn có cơ bụng nữa nè."

Phó Chi Dữ hoàn toàn bất động, tay nắm chặt lấy vô lăng, khớp gân trêи bàn tay nổi rõ cả lên.

Dụ Thần hỏi: "Anh ơi, anh tập thế nào mà được như này vậy?"

Giọng Phó Chi Dữ trầm hơn rất nhiều: "Thường xuyên đi tập."

Dụ Thần gật gù, cậu bỏ tay ra nhìn rồi lại sờ sờ, chỉ nhìn thôi thì không nhìn rõ, không ngờ đến lúc sờ vào cảm giác lại vi diệu đến vậy.

Dụ Thần lại ngẩng đầu lên, vì dựa vào quá gần, hoặc là Phó Chi Dữ lại gần hơn một chút, lúc này, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn.

Dụ Thần chớp chớp mắt, trước mắt cậu chính là yết hầu của Phó Chi Dữ.

Rất gần, rất rất gần.

Tay Dụ Thần bất giác thả lỏng ra, chính bản thân cậu cũng không ngờ tới, tay mình thả xuống thắt lưng da của Phó Chi dữ.

Toàn thân Phó Chi Dữ cứng ngắc.

Chắc hẳn Dụ Thần cảm thấy được khoảng cách này quá gần, cậu hơi lùi lại một chút, nhưng mắt vẫn không rời yết hầu Phó Chi Dữ.

Yết hầu gợi cảm thật đấy.

Dụ Thần chớp mắt, nhẹ nhàng giơ tay lên chạm vào rồi rụt ngay tay về.

Sau đó cậu thấy yết hầu anh lại chuyển động lên xuống mấy lần.

Tầm mắt Dụ Thần lại hướng lên trêи một chút, dừng lại ở môi Phó Chi Dữ.

Một đôi môi mỏng nhạt màu.

Một đôi môi mỏng nhạt màu rất đẹp.

Một đôi môi mỏng nhạt màu nhìn rất ngon.

Dụ Thần nuốt nước bọt, đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh tờ mờ sáng hôm qua, trong giấc mơ cậu hôn Phó Chi Dữ.

Nghĩ thế, cậu hơi mở miệng ra.

Mùi kẹo dưa hấu ngọt ngậy phả ra, tầm mắt của Dụ Thần lại bị chuyển động lên xuống của yết hầu Phó Chi Dữ thu hút.

Sau đó, cậu nghe Phó Chi Dữ hỏi: "Có còn kẹo không?"

Giọng rất trầm, cứ gõ liên hồi vào trái tim Dụ Thần, thình thịch, thình thịch.

Lòng Dụ Thần bắt đầu đáp lại, thình thịch thình thịch.

Dụ Thần tự biến câu hỏi của Phó Chi Dữ thành hỏi còn kẹo dưa hấu không.

Cậu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hết rồi, cái em đang ngậm là cái cuối cùng rồi."

Dụ Thần đã vứt que kẹo đi rồi, trong miệng cậu chỉ còn lại miếng kẹo tròn tròn nhỏ xíu.

Dụ Thần ngước mắt hỏi Phó Chi Dữ: "Anh có muốn ăn không?"

Phó Chi Dữ ngây người mất một giây rồi mới nói: "Muốn."

Dụ Thần nhíu mày, vì không biết làm sao nên đôi mắt cậu vừa to lại vừa đầy vẻ đáng thương.

Dụ Thần: "Nhưng mà hết mất rồi."

Phó Chi Dữ hơi hé môi, nhưng lại không nói gì.

Tầm mắt Dụ Thần nhanh chóng bị đôi môi Phó Chi Dữ thu hút, cậu dùng lưỡi tìm viên kẹo dưa hấu nhỏ xíu kia, nhìn chằm chằm môi Phó Chi Dữ.

Dụ Thần bắt đầu chẳng biết bản thân mình đang nói gì nữa: "Nhưng em có cách này."

Phó Chi Dữ hỏi: "Cách gì?"

Tay Dụ Thần nắm lấy khóa cố định kim loại trêи thắt lưng da của anh, theo đà nhích lên phía trước, như thể dâng đôi môi mình cho anh.

Cậu cắn miếng kẹo nhỏ ở răng trước, nói: "Anh có thể ăn cái này."

Cơ bắp toàn thân Phó Chi Dữ đều gồng lên: "Sao cơ?"

Nhịp thở của Dụ Thần có chút loạn nhịp, cậu nhìn môi Phó Chi Dữ, đầu óc rối bời, mơ hồ, dường như có gì đó đang hút lấy tâm trí cậu, khiến cậu nói một câu hỏi hoàn toàn theo bản năng.

"Anh có muốn không?"