Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 18



Giang Nhược Kiều chợt hỏi: “Tại sao?”

Sao Lục Dĩ Thành phải làm thế?

Cô biết thời buổi này chưa kết hôn cũng có thể thêm thằng nhóc vào hộ khẩu, biết thì biết nhưng cô không thể nào hạ quyết tâm làm thế được.

Bởi vì ý nghĩa của hành động này quá sức rõ ràng.

Lục Dĩ Thành nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng, giọng nói trầm ổn: “Đây là cách tốt nhất sau khi tôi đã cân nhắc thiệt hơn kỹ càng. Thứ nhất, nhà tôi giờ không còn người thân nào nữa, không cần giải thích với bất kỳ ai hết, tôi có một người cô nhưng cô đã gả sang nước ngoài từ nhiều năm trước, lúc bà nội tôi còn sống, mấy năm cô mới về thăm một lần, giờ bà nội tôi mất rồi, chắc là cô cũng sẽ không về nữa. Còn cậu, chắc vẫn còn người thân trong nhà phải không? Ý tôi là, có lẽ hộ khẩu của cậu là không chỉ có một người.”

Giang Nhược Kiều gật đầu một cái.

Cô hơi do dự.

Bởi, ngay cả đối với Tưởng Diên, cô cũng chưa từng kể về hoàn cảnh gia đình mình, chỉ có điều, bây giờ thấy Lục Dĩ Thành dốc lòng dốc sức như vậy, cô chỉ chần chờ trong giây lát rồi cũng nói đôi chút về nhà mình: “Bố tôi đã mất, tôi đã theo mẹ về sống ở nhà bà ngoại từ khi còn rất nhỏ, tên của tôi nằm trong hộ khẩu nhà ngoại.”

Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng: “Nếu thêm Tư Nghiên vào hộ khẩu nhà cậu, hẳn sẽ làm bà và dì ở nhà kinh sợ, theo tôi nghĩ, tạm thời cậu đừng để họ biết thì hơn.”

“Ừ, cơ thể ông bà ngoại tôi cũng không tốt lắm.” Giang Nhược Kiều nói: “Qua mấy năm nữa rồi hẵng nói, nhưng mà không phải bây giờ, tôi không muốn chuốc thêm phiền phức cho ông bà ngoại tôi.”

“Điều này cũng bình thường thôi, tôi có thể hiểu được.” Lục Dĩ Thành nói: “Nếu bà nội tôi còn sống, chưa chắc tôi có thể đưa ra quyết định này. Thứ hai là, tuổi trên căn cước công dân của tôi lớn hơn tuổi thật một tuổi.”

Giang Nhược Kiều nhìn anh.

“Trong mắt của người làm hộ khẩu thì tôi đã hai mươi mốt tuổi, nếu tính một chút so với tuổi tác của Tư Nghiên thì…”

Nói đến đây, Lục Dĩ Thành cũng không nói tiếp nữa, mới vừa nãy thôi, dáng vẻ của anh còn rất bình tĩnh và lý trí thế mà giờ đây lại hiện lên chút ngượng ngùng hiếm hoi.

Tính theo tuổi mà nói, trong mắt người ngoài, năm anh mười sáu tuổi đã làm con gái nhà người ta mang thai.

“Tư Nghiên có thể đọc thuộc lòng số căn cước công dân của cậu, nhưng bây giờ cậu mới hai mươi, theo tôi thấy thì để người ta hiểu lầm năm cậu mười mấy tuổi đã… thì không hay lắm.” Lục Dĩ Thành nói: “Một là cậu bị hiểu lầm, hai là tôi bị hiểu lầm, có nghĩ thế nào thì vế sau vẫn được mọi người chấp nhận dễ dàng hơn.”

Anh không nói cụ thể nhưng Giang Nhược Kiều vẫn hiểu ý anh muốn truyền tải.

Có một câu nói rất hay như thế này, góc độ giới tính khác nhau, lời phê phán cũng khác nhau. Nhưng thật ra là, nếu thêm cậu nhóc vào hộ khẩu của Lục Dĩ Thành, mới đầu chắc hẳn sẽ có không ít người cảm thấy kỳ lạ nhưng khoảng thời gian đó sẽ không dài, nhiều nhất cũng chỉ trở thành chủ đề bàn tán của người khác, nói Lục Dĩ Thành tuổi còn trẻ mà đã… nhưng nếu thêm vào hộ khẩu của Giang Nhược Kiều thì mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.

Giang Nhược Kiều im lặng hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Cậu có yêu cầu gì không?”

Hay nói trắng ra là điều kiện.

Không thể phủ nhận rằng, thêm tên cậu nhóc vào hộ khẩu của Lục Dĩ Thành sẽ là cách giải quyết có lợi nhất dành cho cô.

Thứ nhất, cô không cần ra mặt, cô nghĩ Lục Dĩ Thành cũng sẽ không nhắc đến cô với những người trong ban ngành có liên quan, cô và Lục Tư Nghiên cũng sẽ không có bất kỳ mối quan hệ gì về mặt pháp lý.

Thứ hai, Lục Tư Nghiên có hộ khẩu thì cô không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện đi học của Lục Tư Nghiên nữa.

Nhưng Lục Dĩ Thành làm vậy vì điều gì?

“Không có.” Lục Dĩ Thành ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nếu nói bắt buộc phải kèm theo điều kiện hay yêu cầu gì đó, tôi chỉ hy vọng cậu có thể cùng gánh vác trách nhiệm nuôi dạy thằng bé với tôi.”

“Chỉ có thế thôi?” Giang Nhược Kiều hơi nghi hoặc.

“Ừ.”

Không thể không nói, bình thường Lục Dĩ Thành luôn mang lại một cảm giác rất đáng tin cậy cho mọi người.

Giang Nhược Kiều như trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng. Cô còn tưởng chuyện này rất khó giải quyết, không ngờ lại đơn giản đến thế, không biết có phải do trong khoảng thời gian này nhiều chuyện ly kỳ xảy ra quá hay không, cô bỗng cảm thấy mình rất may mắn: may mắn vì bố của cậu nhóc là Lục Dĩ Thành.

Nếu đổi lại là người khác, Giang Nhược Kiều nghĩ cũng không dám nghĩ, chắc phải cãi cọ với người đó bảy bảy bốn mươi chín hiệp mất thôi.

“Cảm ơn.” Giang Nhược Kiều dùng thái độ vô cùng thành khẩn nói lời cảm ơn với anh.

Lục Dĩ Thành cười nói: “Việc nên làm thôi.”

Có phải anh nhận con người khác vào hộ khẩu của mình đâu, thằng nhóc là con anh cơ mà, giờ cô còn nói lời cảm ơn với anh, cảm giác này đúng là hơi là lạ.

“Được rồi, vấn đề hồ khẩu coi như đã được giải quyết, chúng ta còn mấy việc cần phải bàn với nhau đây.” Lục Dĩ Thành nói: “Cậu xem thử đi.” Anh lại lấy mấy tờ giấy từ trong túi ra cho cô coi: “Khi nào rảnh cậu xem thử đi, đây là một số trường mầm non tư thục gần thành phố A mà tôi tìm được, chuyện hộ khẩu thì sáng mai tôi sẽ đi làm luôn, khi nào hoàn tất thủ tục sẽ báo danh cho cậu nhóc đi học, lúc đó chúng ta phải tới xem xét mấy trường mầm non này một chút.”

Giang Nhược Kiều: “…”

Bồ Tát sống.

Đúng thật là bồ Tát sống.

Lục Dĩ Thành tỉ mỉ vô cùng, ngay cả trường mầm non cũng tính tới rồi, đã thế anh còn tiến hành sàng lọc một lượt nữa chứ, chỉ chờ họ tới tận nơi xem thử rồi báo danh là được.

Hiệu suất làm việc của anh, phải nói là quá tuyệt vời.

“Sau này, tiền học phí và các khoản chi tiêu ở trường mầm non chúng ta chia đôi nhé, cậu thấy thế nào?”

Giang Nhược Kiều vừa xem mấy tờ giấy giới thiệu trường mầm non vừa làm một động tác tay, ý là không thành vấn đề.

“Chuyện thứ hai là, nhà tôi cách đại học A quá xa, sau khi khai giảng, nếu ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui, không những tốn thời gian mà còn khá bất tiện, thế nên mấy hôm trước tôi đã rao thuê nhà của tôi trên mạng rồi, đến khi đó tôi sẽ thuê một căn hộ hai phòng gần trường đại học A, đợi sau khi tựu trường tôi sẽ báo với thầy cô là mình không ở trong ký túc xá của trường nữa, số tiền thuê chênh lệch, cậu có thể giúp tôi chi trả một phần không? Sẽ không tốn nhiều lắm đâu.”

Tất nhiên là Giang Nhược Kiều không ngại.

“Được, vậy bắt đầu từ ngày mai sẽ có người đến nhà tôi coi phòng, nếu lúc đó tôi không có nhà, cậu có thể dẫn khách trọ vào coi nhà giúp tôi không?”

“Được chứ, nhưng mà không thể trùng với lịch làm việc của tôi được.”

Lục Dĩ Thành mỉm cười gật đầu: “Chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cậu.”

“Còn một chuyện nữa tôi muốn nhờ cậu, cậu giúp tôi thuê một dì giúp việc, thời gian tan học của trường mầm non thường khá sớm, để dì ấy đón Tư Nghiên tan học rồi làm cơm tối cho thằng bé luôn là được rồi.” Lục Dĩ Thành nói: “Năm ba đại học tôi không còn tiết tự học buổi tối nữa nên hết giờ học là có thể về thẳng nhà luôn, chỉ cần dì ấy làm từ bốn giờ chiều đến tầm sáu bảy giờ tối là được rồi.”

“Được, không thành vấn đề.”

Lục Dĩ Thành cất đống giấy tờ trên bàn vào: “Tạm thời chỉ có nhiêu đây chuyện thôi.”

Sau buổi nói chuyện ngày hôm nay, độ thiện cảm của Giang Nhược Kiều dành cho Lục Dĩ Thành tăng lên rất nhiều, cô phải bổ sung thêm một câu, con trai biết giữ gìn vệ sinh sạch sẽ là một điểm cộng, mà nếu có hai hạng mục là suy nghĩ mạch lạc, đáng tin cậy thì sẽ tăng nhiều điểm hơn.

Cô có cảm giác, dường như chỉ cần có Lục Dĩ Thành thì dẫu là chuyện lớn hay chuyện nhỏ gì thì cũng không thành vấn đề nữa.

Cứ thế, vấn đề quấy nhiễu tâm trí cô mấy ngày nay đã được giải quyết êm đẹp.

Giang Nhược Kiều càng nhìn Lục Dĩ Thành càng thấy thuận mắt, tâm trạng thì khỏi phải bàn cãi, tất nhiên là vui vẻ vô cùng, biểu hiện cụ thể nhất là khi tiễn anh ra về, cô còn cố ý đưa Lục Dĩ Thành tới tận thang máy.

Lục Dĩ Thành xứng đáng được đối đãi như vậy! Rất rất xứng đáng!

Đừng nói là quần chúng hóng chuyện như Lục Tư Nghiên suýt nữa đã há hốc mồm kinh ngạc, ngay cả Lục Dĩ Thành cũng có chút… thụ sủng nhược kinh [*].

[*] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊) – /shòu chǒng ruò jīng/: được yêu thương, quan tâm, săn sóc mà sinh lòng sợ hãi, bất an, vừa mừng vừa lo.

Giọng nói của Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng và êm ái hơn không biết bao nhiêu lần, cô vẫy tay chào tạm biệt với Lục Dĩ Thành, cả khuôn mặt cũng tràn đầy ý cười: “Đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn nhé.”

Lục Dĩ Thành sắp hóa đá tới nơi rồi.

Ban nãy anh có thể nói rõ rành mạch từng chuyện với cô, mạch suy nghĩ rõ ràng, giọng nói đều đều, mọi thứ đều đồng nhất với thân phận học bá [*] của anh.

[*] Học bá: Là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những học sinh giỏi, có khả năng tiếp thu kiến thức vượt trội so với những người bình thường.

Nhưng giờ phút này đây, anh thực sự không biết nói gì cho phải.

Từ lúc cô mang dép rồi đi cùng anh tới tận cửa thang máy, không biết anh đã trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc nữa – Từ thấp thỏm, hoài nghi cho đến không dám tin, và cuối cùng là thụ sủng nhược kinh…

“Ừ.” Lục Dĩ Thành gật đầu đáp lại.

Cửa thang máy chầm chậm khép lại, thứ cuối cùng lọt vào tầm mắt của Lục Dĩ Thành là khuôn mặt còn vương nét tươi cười của Giang Nhược Kiều.

Lục Dĩ Thành vẫn còn đắm chìm trong cái cảm giác “vô cùng kinh ngạc” kia.

Mãi đến tận khi con trai Lục Tư Nghiên nhìn không nổi nữa, nhóc vươn tay kéo vạt áo anh.

Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn con trai: “Có chuyện gì sao?”

“Bố, hình như bố không giống trước đây nữa rồi.”

“Trước đây” trong lời nói của Lục Tư Nghiên chính là “tương lai”.

“Sao con lại nói thế?”

Lục Tư Nghiên không chút khách sáo mà đâm chọt: “Mặc dù mẹ vẫn hung dữ như trước không khác gì, nhưng chỉ cần mẹ thắt cà vạt cho bố, bố sẽ vui vẻ cả ngày trời!”

Rất hiếm khi mẹ tự tay thắt cà vạt cho bố.

Chỉ mấy lần như vậy thôi nhưng bố đã vô cùng vui vẻ, bố còn mua đồ chơi Lego cho nhóc ngay tối đó nữa chứ.

Vẻ mặt Lục Dĩ Thành trông có hơi nghi ngờ: “Phải không?”

“Thế nên, có phải bây giờ bố đang rất vui không ạ?” Lục Tư Nghiên không chờ anh trả lời đã xòe đôi bàn tay mũm mĩm ra trước mặt anh: “Vậy có phải hôm nay bố có thể mua đồ chơi cho con không?”

Lục Dĩ Thành: “…”

Bỗng chốc sắc mặt anh đông cứng lại.

Anh dẫn Lục Tư Nghiên ra khỏi khu nhà trọ, dọc đường đi, vẻ mặt anh trông vô cùng nghiêm túc.

Lục Tư Nghiên không thể nhìn nổi nữa nên bèn nói: “Bố đừng nhe vậy nữa, con không cần đồ chơi nữa đâu.”

Suýt thì quên mất, giờ bố của nhóc không có tiền.

Lục Dĩ Thành không để ý đến nhóc.

Chỉ có điều, anh cảm thấy, trong lời miêu tả của Lục Tư Nghiên, tương lai của anh sao mà giống…

Giống cái gì nhỉ?

Mãi đến trước khi lên xe buýt, vừa hay có một người phụ nữ trung niên dắt chó đi ngang qua, chó cưng của người phụ nữ đó rất hoạt bát, đi được một lúc sẽ dừng lại vờn quanh người chị ta, chị ta ngồi xuống, con chó đó cũng sáp lại làm nũng.

Cuối cùng thì Lục Dĩ Thành cũng nghĩ ra tương lai của mình giống gì rồi.

Lục Dĩ Thành: “?”

Không phải.

Anh sẽ không như thế.

Cách trẻ con nhìn bố mẹ mình sẽ rất khác, có khả năng là trong mắt Tư Nghiên, hình ảnh khi bố mẹ ở cùng nhau sẽ được làm đẹp tự động.

Lục Tư Nghiên rất thích động vật, mắt cậu nhóc cứ dính chặt vào con chó đó, mãi đến khi lên xe buýt, trên mặt nhóc vẫn còn hiện ra vẻ lưu luyến không rời.

Sau khi lên xe, Lục Tư Nghiên nói với Lục Dĩ Thành: “Con thích con chó kia, nó biết cách làm nũng quá đi ạ.”

Nhóc cũng muốn xem cảnh chó vờn quanh, làm nũng với nhóc, chắc là sẽ rất vui!

Lục Dĩ Thành: “…”

Đây là ngày thảnh thơi nhẹ nhõm nhất trong tuần qua của Giang Nhược Kiều.

Cả thế xác và tinh thần đều được thả lỏng.

Tất cả vấn đề nan giải đều chẳng phải vấn đề nữa.

Vấn đề khó khăn như vậy còn giải quyết được, mơ thấy một cuốn tiểu thuyết thì tính là gì? Có là gì đâu cơ chứ??

Giang Nhược Kiều lấy lại tâm trạng vui vẻ, cô tiếp tục dùng tài khoản phụ đột nhập vào tài khoản Weibo của “Là sao trời đó”.

Không nên coi thường sự tò mò của phụ nữ, thông qua Weibo của “Là sao trời đó”, Giang Nhược Kiều tìm được tài khoản Instagram của cô ta, sau đó lại tốn chừng một tiếng sắp xếp lại mấy ảnh chụp gia đình mà “Là sao trời đó” đăng, trong đó có một đoạn video, so với góc độ cô từng nhìn thấy trước đây khi gọi video với Tưởng Diên, sau khi so sánh đối chiếu rất nhiều mặt, từ góc độ, ánh sáng, cuối cùng, cô đi đến một kết luận —— Nhà của “Là sao trời đó” và nhà của Tưởng Diên là cùng căn.

Chắc chắn “Là sao trời đó” là một cô chủ nhà giàu, nhìn mấy tấm ảnh thường ngày cô ấy đăng là biết ngay, hơn nữa, để cho an toàn, cô còn cố ý tìm hiểu thêm về cuộc họp từ thiện hằng năm của công ty trang sức nhà họ Lâm, trong buổi họp thường niên, bà Lâm cũng tới tham dự, trong ảnh, quả đúng là có một cô gái đi cùng bà ấy, mặc dù phần mặt trong tấm ảnh đó bị làm mờ nhưng Giang Nhược Kiều chẳng tốn chút công sức nào cũng có thể nhận ra, cô gái này chính là “Là sao trời đó”, dáng người hay chiều cao đều tương đồng.

Đáp án hiện rõ mồn một ngay trước mắt.

Giang Nhược Kiều chống cằm, lần này cô đã thực sự thất bại với Tưởng Diên, mắc một sai lầm lớn rồi.

Không ngờ cũng có ngày cô nhìn người không chuẩn.

Được rồi, nếu để cô mơ thấy quyển tiểu thuyết kia, thế thì từ bây giờ, người sở hữu hào quang không chỉ có nam nữ chính, mà hào quang ấy phải thêm cả cô vào nữa.