Edit: Lynklynk
Beta: Lữ
Trực thăng dừng trên sân thượng tòa nhà cao tầng. Tiếng ồn lớn khiến Loan Hoan đau đầu choáng váng. Xuyên qua cánh máy bay trực thăng Loan Hoan thấy những đám mây xám nặng nề lơ lửng trên bầu trời Los Angeles. Chuyến bay của Dung Doãn Trinh từ Los Angeles đến New York vào khoảng bảy giờ sáng theo giờ phương tây.
Bảy rưỡi Loan Hoan và Dung Diệu Huy ngồi trực thăng bay đến Cuba.
Giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào, so với bầu trời u ám ở Los Angeles thì nơi này bầu trời xanh trong và đầy nắng. Xuyên qua của kính của trực thăng, hòn đảo nhỏ lộ ra sừng sững, từ trên không trung nhìn xuống nó giống như một loài bò sát trên biển lớn.
Tất cả đều đã được lên kế hoạch xong xuôi, từ khoảnh khắc họ đặt chân lên đảo. Trước khi mặt trời lặn, họ phải làm xong các bước, không được để cho Dung Doãn Trinh có bất kỳ cơ hội nào.
Ở New York xa xôi kia, người đàn ông ấy hôm nay phải tham gia cuộc họp liên tục trong năm giờ đồng hồ. Ba và vợ của anh ta đang tham gia hủy hoại tất cả mọi thứ của anh, sự tin tưởng, khát khao hi vọng!
Trong năm giờ đồng hồ này, so với cô Dung Diệu Huy càng bận rộn hơn.
Tất cả mọi việc Loan Hoan phải làm là rút sợi dây màu đỏ kia ra, sau đó là chờ đợi.
Tất cả mọi việcđều đang tiếng hành đâu vào đó. Dung Diệu Huy mang người đến khống chế những người mà Dung Doãn Trinh đã sắp xếp ở trên đảo. Giai đoạn này ngốn hết của họ hơn nửa giờ so với kế hoạch. Có một số người khó đối phó nhưng cuối cùng cũng kiểm soát được những người đó do bên này có nhiều người hơn.
Sau đó, Loan Hoan đi theo sau Dung Diệu Huy, nhìn ông nói chuyện với sáu vị chuyên gia về não bộ bị giam lỏng. Những người này đã kí một hiệp nghị với Dung Diệu Huy để lấy quỹ nghiên cứu do Dung Diệu Huy trao cho.
“Các vị tiên sinh, tôi đã cho người đại diện cho gia đình mọi người nộp thuế cá nhân một lần cho chính phủ Hoa Kỳ.” Dung Diệu Huy có lòng tốt nhắc nhở những người đang vội vã để thẻ lại và cầm theo chi phiếu rời đi.
Nếu như những người đó còn có suy nghĩ tìm lại chút sự công bằng, thì Dung Diệu Huy cũng có lòng tốt nhắc nhở một chút, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận tội.
Cứ như vậy, quan hệ của Dung Diệu Huy và sáu vị giáo sư liền thay đổi trở thành quan hệ ông chủ và nhân viên. Những người đến hòn đảo này trở thành những người lao động có hợp đồng hợp pháp.
Tiễn chân những vị giáo sư đi rồi.
Dung Diệu Huy lại trở thành một người cha, người cha này muốn có một chút thời gian riêng tư với con gái của mình.
Loan Hoan đi theo sau những người đó, một bậc rồi lại một bậc nữa lên đến đài tam giác kia, dọc theo con đường cao nhỏ hẹp đi tới. Đẩy cánh cửa thủy tinh ra, đứng trước sợi dây dẫn màu đỏ, đứng bên cạnh cô là một người đàn ông với một bộ đàm.
Trong chốc lát nữa thôi, bộ đàm trong tay người đàn ông sẽ vang lên. Một khi bộ đàm đã vang lên, tay của cô sẽ chạm đến dây cắm kia, cô chỉ cần dùng một chút sức lực.
Như vậy tất cả mọi việc đều được kết thúc, đều được giải thoát rồi!
Loan Hoan nhìn màu sợi dây cắm màu đỏ, nhìn nó thế nào cũng giống như một sợi dây bình thường, Loan Hoan ngơ ngác nhìn, trong đầu cô như có một chiếc đồng hồ đang vận hành, tích tắc, tích tắc vang lên không ngừng. Cô phải dùng tất cả sức lực của mình để áp chế khiến chúng yên tĩnh lại. Không quá lâu sau, chúng lại vang lên, như một hệ thống tuần hoàn.
Loan Hoan chờ đợi bộ đàm trong tay người đàn ông vang lên.
Sau khi bộ đàm vang lên, cô chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ cần dùng một chút sức lực, sau đó cô có thể trở về nhà, ngủ một giấc yên lành.
Cuối cùng bộ đàm trong tay người đàn ông cũng vang lên.
Người đàn ông đưa bộ đàm lại cho Loan Hoan, Loan Hoan đờ đẫn tiếp nhận bộ đàm. Qua bộ đàm Dung Diệu Huy nói từng chữ, từng số ấn xuống thành một dãy số Ả Rập.
Tiếng vang đơn điệu qua đi, sợi dây cắm màu đỏ đang nằm trong tay Loan Hoan, nhắm mắt lại. Giờ phút này, trong đầu vô số lần tập luyện qua.
Sờ đến, cầm đến. Nhưng … làm sao bây giờ, cô dường như không có một chút khí lực nào cả, bàn tay cô đang run lên.
“Tiểu Hoan, nhanh lên, Dung Doãn Trinh đang trên đường đến đây rồi.” Bên kia giọng nói Dung Diệu Huy bắt đầu nôn nóng.
“Doãn Trinh đang đến đây sao?” Tay Loan Hoan lại nắm chặt hơn chút nữa, miệng nói: “Được rồi! Ba! Được rồi! Ba!”
Nói dứt lời, bàn tay cũng thu lại, bàn tay thu lại nắm chặt lấy bộ đàm. Loan Hoan nói với Dung Diệu Huy: “Ba! Có thể để con gặp An Kỳ một chút không?”
Lại một lần nữa Loan Hoan bước vào căn phòng thủy tinh kia, cô gái bé nhỏ kia vẫn đang lẳng lặng nằm ngủ ở đó.
Ngón tay nhẹ nhàng sờ vào tóc của cô gái, cuối cùng dừng lại lại ở khóe mắt kia, nốt ruồi lệ nho nhỏ. Loan Hoan cúi đầu hôn lên mái tóc cô bé, cô nói với cô gái kia rằng: “Cảm ơn em.”
Cô nói: “Tạm biệt! An Kỳ.”
Hôm đó, trong căn phòng kia chỉ có hai người bọn họ. Hôm đó, khi Loan Hoan nói lời tạm biệt với cô bé có nốt ruồi lệ, Loan Hoan loáng thoáng như nghe được tiếng nghìn con hạc giấy bên giường của cô gái đanh vỗ cánh bay lên.
Rõ ràng có gió ấm áp xuyên qua những ngón tay của cô.
Đóng lại cửa phòng, đi song vai với Dung Diệu Huy, Loan Hoan đi ra ngoài dọc theo con đường lúc đến, bước đi của cô nhanh như bay. Cô đang thu lại sức lực của mình, cô bước lên những bậc thang, cuối cùng đứng trước sợi dây cắm màu đỏ. Hít một hơi thật sau, đem tất cả khí lực dồn lên các đầu ngón tay, siết chặt tay.
Loan Hoan dựa vào đài tam giác, cô đứng trong này một chút. Nơi này có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt biển của hòn đảo. Tô đậm mặt biển thành màu vàng óng ánh.
Nhanh thôi, mặt trời kia sẽ chìm vào đáy biển.
Trước khi mặt trời lặn, thi thể của An Kỳ sẽ được Dung Diệu Huy đưa đi. Sau một tang lễ ngắn gọn, cô ấy sẽ ngủ dưới lòng đất, giống như những người bình thường khi chết đi.
Loan Hoan nhìn bàn tay mình, là bàn tay này của cô khiến An Kỳ trở thành một thi thể.
Ánh sáng cuối cùng rơi xuống dáy biển. Tiếng ồn ào từ chiếc trực thăng bay qua đầu cô, chắc là Dung Diệu Huy mang theo An Kỳ rời khỏi nơi đây! Không lâu trước đó Dung Diệu Huy muốn cô đi cùng với ông, cô nói với Dung Diệu Huy: “Không! Ba! Con muốn ở lại đây chờ Doãn Trinh.”
Dung Doãn Trinh nhất định sẽ trở lại căn phòng thủy tinh màu trắng kia.
Loan Hoan chậm chạp rời đi. Nhấc đôi bàn chân nhẹ nhàng mà nặng nề. Nhưng vẫn ổn, chân cô vẫn không bị run.
Chậm chạp trở lại căn phòng thủy tinh kia, bật lên tất cả ngọn đèn. Dung Diệu Huy mang những người kia tới dọn dẹp nơi này gọn gàng sạch sẽ. Chỉ còn lại một nghìn con hạc giấy kia, một nghìn con hạc giấy kia chắc hẳn là tự tay Dung Doãn Trinh làm. Tựa sát vào mấy thanh cửa sổ kia nhìn thế nào cũng thật xấu xí, đường sau có đẹp hơn một chút.
Bóng tối dần trở nên nặng nề hơn.
Loan Hoan mang một chiếc ghế đến trước cửa sổ. Loan Hoan ngồi lên ghế và tựa đầu vào bệ cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới.
Cô nghĩ có lẽ mình cần phải nghỉ ngơi một chút.
Ban đầu, cô nghĩ mình chỉ cần ngủ một chút, chẳng ngờ được, cơn buồn ngủ của cô còn mạnh mẽ hơn cô nghĩ.
Ngủ một giấc say sưa, mơ mơ màng màng, bên thái dương của cô như bị đè nặng. Thay đổi lại tư thế nhưng bên thái dương vẫn bị đè nặng như cũ. Không chờ Loan Hoan tỉnh táo nhìn rõ ràng bên thái dương là thứ gì thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Là giọng nói của Dung Doãn Trinh.
“Doãn Trinh.” Cơn buồn ngủ vẫn còn khiến cô mơ màng, theo bản năng cô gọi lên một tiếng.
“Ba nói là em.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sức nặng bên thái dương cô lại càng tăng thêm, dưới sức mạnh đó khiến bên thái dương của cô đột ngột giật lên, làm cho hệ thống thần kinh trung ương của cô hoạt động trở lên linh hoạt hơn.
Sau đó….
Loan Hoan bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm thâm độc sâu xa từ hai bên thái dương, giống như hổ đang rình mồi.
Không cần nhìn, Loan Hoa cũng biết bên thái dương của mình là thứ gì.
Cuối cùng, Dung Doãn Trinh vẫn để nòng súng hướng về phía cô.
“Ba nói là em?” Giọng nói lạnh lùng ảm đạm.
“Đúng vậy, là em!” Loan Hoan gằn từng tiếng.
Thời gian như ngừng lại.
“Từ giờ trở đi cô sẽ trở thành một tên tội phạm giết người!” Giọng nói của anh gằn từng chữ rít qua kẽ răng, giọng nói của anh và nóng súng giống như nhau, máy móc, lạnh lùng như hổ rình mồi.
“Con bé đã chết rồi.” Loan Hoan cắn răng nói.
“Là cô giết con bé, là cô!” Giọng nói người đàn ông đè nén xoáy trong căn phòng, thê lương, khổ sở.
“Dung Doãn Trinh, năm mười sáu tuổi con bé đã chết đã trên trên hòn đảo Greenland kia rồi.” Loan Hoan phát ra giọng nói rất chậm rất chậm.
“Loan Hoan, tôi muốn kiện cô vì tội giết người có chủ ý.” Giọng nói khổ sở biến thành sự phẫn nộ, điên cuồng.
“Doãn Trinh! Tất cả mọi người đều biết mười hai năm trước viên đạn trong đầu đã cướp đi sinh mạng của con bé, nhưng chỉ có anh cố ý làm như không biết.”
Nắm chặt tay, giữ nguyên tư thế vừa rồi, Loan Hoan khiến bản thân mình từng câu từng chữ khi nói ra đều rõ ràng rành mạch.
“Loan Hoan! Tôi muốn tội danh cố ý giết người của cô dẫn cô đến đài treo cổ, tôi thề!”
“Doãn Trinh! Em chỉ lựa chọn kết thúc mọi thứ trước khi tình hình tồi tệ hơn.”
Sau khi nói xong lời này, người Loan Hoan bị nhấc lên. Dung Doãn Trinh nắm lấy vạt áo của cô, kéo cô rời khỏi cửa sổ, đối mặt với cô, họng súng đặt trên trán của cô.
“Ai cho cô cái quyền này! Ai cho?” Anh gào thét, giọng nói tựa như dã thú đẫm máu.
Loan Hoan kiễng mũi chân, nhắm mắt lại.
Hai giọng nói trống rỗng xen kẽ trong căn phòng lớn, giọng nam phẫn nộ thê lương, giọng nữ trong trẻo bình tĩnh.
“Rõ ràng đứa trẻ kia được sinh ra có bố có mẹ, nhưng con bé lại bị đưa đến trại trẻ mồ côi. Phải tiếp nhận rất nhiều những ánh mắt thương hại, nhìn rất nhiều những gương mặt lương thiện ngụy trang giả dối. Đứa trẻ kia cũng giống như những đứa trẻ khác, đến Noel hàng năm lại ước nguyện, nhưng Thượng đế một chút cũng không để ý đến nó, ba mẹ nó một lần cũng không xuất hiện.”
“Doãn Trinh, anh nhất định đã nhìn qua chân của con bé. Doãn Trinh, em nói cho anh biết, trên thế giới này tất cả mọi cô gái đều yêu cái đẹp, không có cô gái nào hi vọng sẽ nhìn thấy đôi chân của mình nhìn giống như củ cái màu tím cả, hơn nữa củ cải màu tím ấy lại còn có chức năng giống như một miếng cao su.”
“Đứa trẻ kia cho tới giờ vẫn rất nhát gan, khi nói chuyện luôn phải dè dặt cẩn trọng. Những người ở cô nhi viện luôn dạy con bé nói những lời người khác thích nghe, nhưng con bé lại rất ngốc. Con bé luôn nói những lời không tốt, dần dần, con bé ấy trở nên không thích nói chuyện. Cho dù đó là những lời con bé suy nghĩ rất nhiều lần trong lòng.”
“Doãn Trinh! Các bác sĩ đều nói, tình trạng xuất hiện trên đùi con bé dần dần sẽ lan lên đến mặt, cứ như vậy con bé sẽ rất xấu, xấu đến mức khiến con bé cảm thấy mặc cảm, xấu đến mức mỗi giây mỗi phút đều trở thành sự tự dày vò của con bé.”
“Một ngày nọ, đứa trẻ kia được đưa đến hòn đảo Greenland, lá gan của cô vốn rất nhỏ rất nhỏ. Không dám ăn cơm cùng với mọi người, cô bé hi vọng tất cả mọi người đều sẽ không chú ý đến mình, cứ như vậy cô bé sẽ không bị chán ghét. Các bạn của con bé luôn chán ghét nó, không có người nào nói cho con bé biết vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình nên các bạn của con bé mới chán ghét con bé.”
“Doãn Trinh, em ấy thường xuyên đi vào trong giấc mơ của ba, em ấy luôn không nói chuyện, em ấy nói với ông em ấy muốn rời đi, em chán ghét tất cả những ống dẫn trên người, chán ghét người của em trở thành như vậy.”
“Cuối cùng, sau khi đến đảo Greenland, đứa trẻ kia đã nổ lực ở trước rất nhiều rất nhiều người. Cũng bắt đầu nói chuyện, nói những lời ngắn gọn cũng không cần phải suy nghĩ cân nhắc lại nhiều lần. Đứa trẻ kia cũng bắt đầu chia sẽ ước nguyện của mình với mọi người. Năm mười sáu tuổi, đứa trẻ kia có một ước nguyện đầu tiên trong đời đó là muốn nhìn thấy một cơn mưa sao băng.”
Cuối cùng, cuối cùng… Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại giọng nói của cô vọng lại, rõ ràng, thanh thúy. Một âm thanh vang lên giống như hạt chân châu rơi xuống mâm.
“Doãn Trinh! Anh nhất định đã nhìn qua chân của em ấy, đôi chân giống như củ cải màu tím. Em nghĩ! Doãn Trinh, em nói cho anh biết một bí mật, chỉ cần anh ấn nhẹ nhàng một cái vào chân em ấy thì có thể nhìn thấy vết lõm ở nơi đó, vết lõm màu tím, nhìn hình dạng buồn cười vô cùng. Doãn Trinh! Anh muốn tình trạng buồn cười ấy sẽ xuất hiện trên khuôn mặt của em ấy sao? Có lẽ, chờ đến một ngày nào đó trở thành như vậy, chúng ta có thể ấn lên khuôn mặt của cô ấy để làm ra những vết lõm như vậy. Nhìn xem đến lúc đó liệu có giống như anh sẽ có lúm đồng tiền thật sâu. Doãn Trinh! Em đánh cược rằng nhất định sẽ không giống.”
Trên chóp mũi của cô có tiếng cò súng vang lên, Loan Hoan mở mắt ra. Lần đầu tiên nhìn thấy súng lục tinh tế như vậy, ngón tay của anh đặt lên cò súng, di chuyển….
Loan Hoan nhắm mắt lại.
Bàn tay nắm vạt áo cô nhẹ buông ra, đôi chân như mềm nhũn ra. Gót chân chạm đất, tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua da đầu cô bắn vào tường, phát ra âm thanh chói tai.
Lại mở mắt ra, Loan Hoan nhìn thấy anh dùng ánh mắt lạ thường nhìn cô, giống như đang nhìn một con quái vật, không có một chút tình cảm nào bên trong.
Thật mệt mỏi!
Loan Hoan lùi lại, để bức tường đằng sau đỡ lấy cô, người vừa mới tìm được chỗ dựa, một cơn gió mãnh liệt quét qua khuôn mặt cô.
Biết rằng anh muốn làm gì, tay Loan Hoan nắm chặt lấy cửa sổ, khiến bản thân tuyệt đối không được ngã xuống.
Một cái tát vang lên, âm thanh sắc nét rõ ràng, trong âm thanh đó giọng nói của anh vang lên: “Tại sao lại là cô, tại sao lại là cô?”
Đúng vậy, tại sao lại là cô? Tại sao phải là cô? Dung Diệu Huy thật sự là lão già khốn kiếp, không để cô biết nơi này mới tốt làm sao.
Cái tát rơi xuống, Loan Hoan chào đón một cơn choáng váng mạnh mẽ. Cái tát này của Dung Doãn Trinh rất mạnh, khiến răng của cô cắn vào môi làm chúng chảy máu.
Dung Doãn Trinh tên khốn kiếp này, con buôn chiến tranh đáng chết, đồ dã man, thô lỗ dám đánh phụ nữ. Loan Hoan mắng Dung Doãn Trinh đến cả trăm nghìn lần trong lòng, không sao! Không sao, sau này cô sẽ đòi trở lại, đúng vậy! Nhất định sẽ đòi lại.
Anh nâng cằm cô lên, nói: “Có lẽ đây là biện pháp mà cô nghĩ đến để tôi ở bên cô vào Giáng Sinh?”
Anh nói: “Tôi làm như vậy cũng chỉ là muốn thực hiện nguyện vọng của con bé, để cho con bé nhìn thấy một cơn mưa sao băng.”
Hôm đó, Dung Doãn Trinh để cô ở lại căn phòng kia. Sau khi Dung Doãn Trinh rời đi, Tiểu Tông đưa cô đi.
Sau đó, tất cả nơi này sẽ được phá bỏ. Những thứ có liên quan đến nơi này sẽ bị chìm xuống dưới đáy biển sâu.
Loan Hoan trở về Los Angeles, Dung Doãn Trinh cũng trở về Los Angeles, chỉ là anh luôn luôn ở một nơi khác.
Thi thể An Kỳ được hỏa táng, tang lễ của cô ấy sẽ được cử hành vào cuối tuần. Loan Hoan mặc bộ tang phục màu đen đến tham dự tang lễ, hôm đó có đến mấy trăm người. Trong số đó có người Loan Hoan biết, có người cô không biết. Trong tang lễ, nửa khuôn mặt cô vẫn bị sưng phồng, còn Dung Diệu Huy thì ngồi xe lăn đến tham gia, đùi ông bị bắn hai viên đạn liên tiếp.