Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 6: (¯`v´¯) Hai mỹ nhân (06)





“Loan Hoan, anh chán ghét em, bởi vì em sống quá tỉnh táo so với bất cứ ai.”

“Loan Hoan, anh nguyền rủa em, anh nguyền rủa em có một ngày sẽ yêu một người đàn ông thật sâu đậm, mà người đó vĩnh viễn không đáp lại tình yêu của em.”

Đêm nay, Lý Nhược Tư nói với Loan Hoan như vậy, đây là những câu nói khiến Loan Hoan cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đứng ở giữa cánh đồng bát ngát, bóng tối trùng trùng điệp điệp, Loan Hoan đưa tay chạm vào khóe mắt của mình, khóe mắt khô ráo, rõ ràng đã rất đau thương, rõ ràng, Lý Nhược Tư không gọi điện thoại khiến cô cảm thấy vô cùng đau lòng, anh không chỉ không gọi cuộc điện thoại, anh còn dùng lời nói ác độc nguyền rủa cô, để cho cô bi thương hơn nữa là bắp đùi trắng nõn trong xe kia.

Nhiều nỗi đau như vậy, vì sao khóe mắt vẫn cạn khô.

Loan Hoan có một bí mật, trong mắt cô không có nước mắt chảy ra, từ khi hiểu chuyện tới nay cô chưa bao giờ nếm trải mùi vị của nước mắt, mẹ nói với cô, bởi vì hồi nhỏ cô ham chơi khiến cho đôi mắt cô bị thương, lần bị thương đó khiến chức năng bài tiết tuyến lệ của cô bị tổn thương nghiêm trọng, loại bệnh này tên là khô mắt.

Nói cách khác, cho dù là đau đớn tuyệt vọng tới cỡ nào, trong đôi mắt của cô vẫn sẽ không có nước mắt chảy ra, cô vĩnh viễn không thể nếm được vị nước mắt giống như nước biển trong truyền thuyết.

Thời điểm mẹ chết, Loan Hoan không hề rơi xuống một giọt nước mắt, lúc đó, Sophia còn nói cô là một đứa nhỏ lạnh lùng.

Khi Sophia mất tích, Loan Hoan cũng không chảy ra nước mắt, nghe nói, một đứa trẻ mười mấy tuổi đúng là thời đoạn mau nước mắt nhất.

Có lẽ, như Sophia nói, cô thực sự là một đứa nhỏ lạnh lùng.

Rời xa nội thành Cordova, bầu trời đêm có đầy sao, có mấy ngôi sao rất lớn, rất sáng, truyền thuyết nói, mỗi một người chết đi đều sẽ biến thành một vì sao.


Có lẽ, trong nhiều ngôi sao như vậy có một ngôi tên là Loan Nặc, cũng có một ngôi sao gọi là. . .

Gọi là Sophia!

Loan Hoan ngơ ngác đứng ở nơi đó, ngẩng nhìn trời sao.

Cách đó không xa, thanh âm rất nhỏ thức tỉnh cô, âm thanh nhỏ như vậy phát ra trong đêm như thế này hết sức kỳ lạ. Loan Hoan nghiêng tai lắng nghe, thanh âm truyền tới từ chiếc xe cách đó không xa, chiếc xe đó đậu một mình, là loại xe tối màu, là dòng xe “nhà di động” cực kì phổ thông.

Không tự chủ được, Loan Hoan tới gần xe nhà di động, theo tiếng động càng lúc càng nghe rõ, Loan Hoan tìm được nơi phát ra thanh âm, cúi đầu, cô nhìn thấy người đàn ông Ả Rập mang khăn che mặt nằm ở phía dưới xe.

Cho tới nay, những người đàn ông Ả Rập mang khăn che mặt luôn có liên quan tới những từ như bắt cóc, chém giết, tổ chức khủng bố. Hiện tại người đàn ông này cũng đang trong tình trạng giống như đang tiến hành cuộc chủ nghĩa khủng bố nào đó, có lẽ, vài phút sau, mọi người sẽ nghe thấy tiếng nổ mạnh của ô tô.

Muốn trốn dĩ nhiên không còn kịp nữa rồi, người đàn ông cũng nhìn thấy cô, ở dưới gầm xe là một đôi mắt sâu thẳm, thần bí, bàn tay anh ta di chuyển về bên hông.

Có lẽ, anh ta lấy súng.

Loan Hoan che miệng, lùi lại, bắt đầu bỏ chạy về hướng có ánh lửa.

Khi bàn tay kia đặt lên vai cô từ phía sau, Loan Hoan hét lên, vừa mới hét ra tiếng, miệng cô đã bị che lại, giây tiếp theo, thân thể của cô giống như món hàng bị đặt xuống mặt đất, ngay sau đó, một thân thể khác đè lên người cô.

“Suỵt, không phải sợ, tiểu mỹ nhân ngư, là tôi.”

Giọng nói này, hơn nữa với câu “Tiểu mỹ nhân ngư” kia, Loan Hoan đã biết người nằm đè lên người mình là ai, là người đàn ông Lý Nhược Vân cứu ngày đó.

Loan Hoan thoáng thả lỏng tinh thần, chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy khăn che mặt trên gò má người đàn ông, Loan Hoan cũng không biết vì sao khi nghe thấy thanh âm của anh, cô sẽ không sợ hãi, cô cũng không biết rõ vì sao cô phải vén khăn che mặt của người đàn ông này lên.

Không phải là nên chạy trốn sao?

Sau khi cô kéo khăn che mặt của anh lên, “Bùm” một tiếng, pháo hoa sáng rực bầu trời đêm Cordova.

Lần này, người đàn ông không hóa trang thành người Caucasus, pháo hoa sáng rực trong đôi mắt anh, giống như một giấc mộng, đứa trẻ sống bình thường bất ngờ gặp đứa trẻ trong rừng sâu.

Hai người vẫn duy trì tư thế vừa nãy nhìn nhau.

Người đàn ông mỉm cười: “Đêm nay tôi phải thực hiện một việc, tiểu mỹ nhân ngư, dáng vẻ em rất xinh đẹp, khiêu vũ cũng tốt.”

Phục hồi lại tinh thần, Loan Hoan phát hiện cô và anh đang trong tư thế ám muội, dùng đầu gối đẩy đẩy anh.

“Này, bây giờ chuyện anh nên làm không phải là bình luận tôi đẹp hay khó coi, mà hẳn là anh phải đứng lên, anh rất nặng, anh không phát hiện ra lúc này anh tựa như một miếng phô mai đang đè ép một miếng bánh mì nhỏ đáng thương sao?.”

Người đàn ông mỉm cười, lắc đầu, tiếp tục nán lại trên người cô.

Dường như, cô không ghét duy trì tư thế như bây giờ với người đàn ông này, cô cũng không cảm thấy xấu hổ.

Cứ như vậy, bọn họ đều không nhúc nhích.


“Anh vừa mới làm gì?” Loan Hoan mở miệng hỏi.

Người đàn ông không trả lời: “Vậy em vừa mới làm gì?”

Loan Hoan hơi nghiêng mặt đi, ngẩng nhìn bầu trời đêm: “Tôi vừa mới ngắm sao, anh có tin tưởng mỗi một người chết đi đều sẽ biến thành một ngôi sao không?”

Trong ngày thường, những lời như vậy Loan Hoan sẽ không hỏi, nếu có người mang vấn đề đó tới hỏi cô, như vậy, cô sẽ nói cho người ấy biết câu hỏi đó ngu xuẩn biết bao nhiêu. Chỉ có điều, đêm nay, cô cần có người nào đó trả lời cô rằng: Đúng vậy, mỗi một người chết đi đều sẽ biến thành một ngôi sao, những ngôi sao đó lặng yên dõi theo người thân, người yêu, bạn bè, những ngôi sao dùng phương thức như thế chờ đợi người thân của họ.

“Đúng vậy, mỗi một người chết đi đều sẽ biến thành một ngôi sao, những ngôi sao đó lặng yên dõi theo người thân, người yêu, bạn bè, những ngôi sao dùng phương thức như thế chờ đợi người thân của họ.” Anh trả lời.

Người này là pháp sư sao? Vừa nãy, có phải phải anh đã vụng trộm đi đến trái tim cô, lén lút trộm đi lời nói của cô?

Loan Hoan ngơ ngác nhìn người đàn ông.

Người đàn ông rời khỏi người cô, anh giữ tư thế nằm trên mặt đất giống như cô, anh nói: “Mẹ tôi là một người Trung Quốc, ba tôi có một phần hai huyết thống Trung Quốc, cho nên, trên người tôi có ba phần tư huyết thống Trung Quốc. Tôi nói tiếng Trung lưu loát, nhưng mà nhận biết chữ Hán ít tới đáng thương. Thời gian tôi gặp ba rất ít, lúc còn rất nhỏ tôi thay đổi chỗ ở, từ ngôi nhà này tới ngôi nhà khác, hôm nay ở quốc gia này, ngày mai ở thành phố nước khác. Khó khăn lắm mới chơi thân được với mấy người bạn, bọn tôi hẹn nhau cuối tuần đi chơi bóng, nhưng mà, lúc nào cũng không đợi được đến cuối tuần tôi liền rời đi, bởi vì, tôi lại phải chuyển nhà, tôi vô cùng chán ghét chuyện như vậy.”

Anh nói xong, như là đang nói cho cô nghe, hoặc như là nói cho chính anh nghe.

“Sau này…” Loan Hoan thì thào nói, cũng như là đang nói cho bản thân nghe: “Dần dần, mỗi khi chuyển đến một chỗ ở mới anh sẽ không chơi cùng với những đứa trẻ khác nữa, cũng không làm quen với bạn mới, anh luôn trốn tránh trong nhà, TV, truyện tranh trở thành người bạn tốt nhất của anh. Có đôi khi, anh còn có thể nói chuyện với chính mình. Mùa đông, vào ban đêm, khi cơn gió thổi qua nóc nhà phát ra tiếng vang kỳ quái, anh bắt đầu lớn tiếng hát, chỉ có lớn tiếng hát mới khiến anh không cảm thấy sợ hãi, anh luôn nhìn vào mắt mèo, chờ đợi một người đến, bởi vì anh đã chuẩn bị sẵn một đôi dép lê ở trong tủ giày, anh chờ có người đeo đôi dép lê kia vào, như thế căn phòng sẽ có thêm một tiếng vang, anh hi vọng tốt nhất là tiếng vang đó được duy trì cả một ngày.”

Thế giới dường như trở nên yên lặng hơn vào giờ phút này, Loan Hoan nghiêng đầu, người đàn ông cũng nghiêng đầu.

Bàn tay anh phủ lên trên bàn tay cô.

“Tiểu mỹ nhân ngư, em làm như thế nào mà có thể lén lút trộm đi lời nói trong lòng tôi.”

Trên đồng bằng Cordova, những làn gió tự do bay lượn, bầu trời đêm Cordova bị rất nhiều bông pháo hoa đủ sắc màu bao phủ, những bông pháo hoa to lớn nở rộ trên đỉnh đầu họ, rực rỡ tới nỗi khiến cô quên đi rất nhiều sự việc.

Anh và cô đều không nói gì, bọn họ dùng phương thức rất kỳ quái xem khoảng không nở rộ trong đêm.

Pháo hoa gần kết thúc, người đàn ông nói: Tôi cần phải đi.

Loan Hoan gật đầu.

Lúc gần đi người đàn ông vuốt ve sợi dây đeo tay mà cô đeo bên cổ tay trái, nói một câu: Thật ngoan, vẫn còn đeo chứ.

Trước khi rời đi anh còn nhiều lần nhắc nhở Loan Hoan không được trở lại chỗ cũ.

Người đàn ông đi rồi, Loan Hoan vẫn nằm trên mặt đất như trước.

Vừa nãy cô nói cám ơn với anh.

Loan Hoan biết ơn người đàn ông đã xuất hiện vào thời gian đặc biệt như vậy, anh xuất hiện xua tan những suy nghĩ trong đầu thuộc về đêm nay, trong không khí tràn đầy đau thương này.

Cuối cùng, một tiếng pháo hoa nổ lớn, chỉ có điều giống như tiếng nổ mạnh.


Tiếng nổ mạnh?

Loan Hoan chợt ngồi bật dậy.

Chỗ cách đó mấy trăm mét, khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa cháy hừng hực thôn tính chiếc xe đậu một mình, cách đó không lâu, người đàn ông kia nằm ở dưới chiếc xe đó, trước đây không lâu, đúng là người đàn ông đó đi về hướng này.

Ngọn lửa kéo theo làn khói phả ra khiến xung quanh chiếc xe bốc cháy giống như ảo ảnh, đối diện chiếc xe mơ hồ có một bóng người, dần dần, bóng người trở nên rõ ràng, dài, mặc chiếc váy đuôi cá diêm dúa, đứng ở nơi đó, hình ảnh trong luồng không khí giống như là bóng dáng soi dưới đáy nước.

Cô và bóng người đó cách nhau chiếc xe cháy rực lửa kia.

Loan Hoan ngơ ngác đứng đây, như có một thoáng qua, cô phảng phất cảm giác được bản thân đang soi gương, người đứng ở phía đối diện là cô.

Xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát khiến Loan Hoan bỏ chạy, vòng qua ô tô đi đến trước mặt bóng người kia.

Lý Nhược Vân mặc chiếc váy dân tộc Tây Ban Nha giống cô như đúc đang đứng ngẩn ngơ, bàn tay giơ lên một nửa, trạng thái này giống như là một pho tượng thạch cao.

Sau khi xác nhận Lý Nhược Vân không bị thương, Loan Hoan mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hiển nhiên, vị tiểu thư này đột nhiên bị tiếng xe nổ mạnh dọa sợ chết khiếp.

“Này…”Loan Hoan giơ giơ tay ở trước mắt Lý Nhược Vân. “Lý Nhược Vân, hóa ra lá gan của cậu nhỏ xíu như vậy thôi.”

Bàn tay đung đưa bị giữ lại, Lý Nhược Vân đột nhiên thốt ra một câu: “Loan Hoan, chỉ kém một chút nữa, kém một chút nữa thôi, là tớ có thể vạch khăn che mặt của người đó, thấy rõ khuôn mặt ấy.”

Năm phút trước, có một người đàn ông che mặt cứu Lý Nhược Vân.

Lý Nhược Vân tìm Loan Hoan tới nơi này, cô đứng ở bên cạnh chiếc xe phát ra âm thanh kỳ quái, đợi đến khi cô ý thức được thanh âm kỳ quái đó y hệt như đồng hồ giây đếm ngược có trong bom thì đã quá muộn, phản ứng duy nhất mà cô làm được là che mặt mình, cô nghĩ, cũng không thể để bom khiến mặt mình nổ thành sợi mì cháy được.

Dùng câu nói Lý Nhược Vân thì vào lúc cô cho rằng bản thân sắp hương tan ngọc nát, trong lúc nguy cấp, dùng từ đã diễn ra màn “anh hùng cứu mỹ nhân” quả không sai. Cô được một người đàn ông che mặt áp trên mặt đất, sau khi biết cô không có chuyện gì, người đàn ông rời đi rất nhanh, người đàn ông để lại một câu thoại như thế này, không phải là “Tôi sẽ quay lại.” mà là “Không phải đã bảo em không được đến nơi này sao?”

Nghe thấy câu “Không phải đã bảo em không được đến nơi này sao?” mà Lý Nhược Vân nói, ngay sau đó, Loan Hoan liền biết, người cứu Lý Nhược Vân là ai.