Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 34: Một Điều Ngạc Nhiên



Nhưng dù sao cũng vậy, bởi là gia tộc Hạ đứng thứ nhất cũng là điều đương nhiên thôi. Sở Hạo ngồi xuống ghế sofa, anh cũng ngồi xuống bên cạnh. Đợi một lúc không thấy ai, tính Sở Hạo không thích chờ đợi nên đành vẫy tay ra. Người làm thấy vậy, biết được ý là ra chỗ của ông nên người làm liền ra. Người làm ghé tai vào để nghe ông nói:

-"Hai người kia đi đâu rồi?"

Người làm đáp lại lời của Sở Hạo nhưng với giọng ngập ngừng mà lắp đặt

-"À...ông chủ, hai người kia đang ở trên tầng!"

-"Trên tầng?"

Noi đến đây, sắc mặt của ông khẽ nhăn lại mà nhíu mày. Có lẽ chính tức giận của ông bọc lộ ở sắc mặt hơn. Sở Hạo nghe người làm nói vậy cũng chỉ đành đáp lại:

-"Vậy thì ngươi lên trên tầng gọi hai người xuống đi!"

Người làm nghe vậy cũng chỉ đáp một tiếng "Vâng!" rồi lặng lẽ rời đi. Còn Long Vũ vẫn chưa biết chuyện gì, nhìn bên trong căn biệt thự xa hoa cùng với những thứ quý hiếm mà anh chưa bao giờ nhìn. Không gian giờ đây chỉ có mình anh và Sở Hạo ngồi trên ghế sofa ở bên phải.

Long Vũ cũng không dám thở ra mà chỉ khẽ liếc nhìn ông, thấy ông cũng chẳng quan tâm tới chuyện đó. Anh thấy vậy thì cũng có ý nghĩ

-'Chắc mình không cần quan tâm mấy chuyện đó đâu! Với lại bây giờ mình có nên trả thù Đan Lệ không nhỉ?'

Đó là trong lòng anh nghĩ vậy, nên trả thù Đan Lệ bằng cách nào thù anh vẫn chưa biết. Bên ngoài nhìn im ka g vậy thôi chứ bên trong đang tính toán ra cách để trả thù cô ta bằng cách tàn nhẫn? Anh định nghĩ như vậy, nhưng dường như chính lương tâm đã nhận cản anh.

-'Tsk...nếu mình làm như vậy thì có khác gì người khác đã làm đâu chứ?'

Tính Long Vũ muốn vậy, nhưng anh cũng chẳng để tâm những chuyện đó, chỉ là anh muốn dạy cho bọn chúng một bài học thật thích đáng mà thôi.

Một lúc sau, Trạch Hiên cùng với Nhiên Ly dị xuống dưới nhà. Hai người không đi nhanh mà chỉ từ tốn đi xuống dưới. Người đi xuống trước là Trạch Hiên, hắn thấy ông tự nhiên kêu người làm gọi xuống dưới nhà liền hỏi:

-"Cha gọi con với mẹ xuống dưới nhà làm gì vậy?"

Hắn vẫn chưa biết tại sao ông lại gọi hai người xuống dưới, nhưng hắn nhìn thấy người trước mặt đang ngồi khinh ai khác là người đã dám đánh lại hắn khi hắn chưa kịp làm gì với Băng Khiết.

Trạch Hiên nhìn thấy anh không nhịn được mà kéo cổ áo của anh ra định đánh. Sở Hạo nhìn thấy cảnh đó liền quát lớn lên đứng lên ngăn cản hắn.



-"Con làm cái gì vậy hả, Trạch Hiên?"

-"Cha đi ra để con dạy cho hắn một bài học!"

Sở Hạo nghe Trạch Hiên nói vậy vẫn chưa hiểu cô chuyện gì xảy ra, nhưng ông biết chắc rằng hắn đã làm chuyện gì đó mới khiến cho Long Vũ phải làm như vậy. Sở Hạo liền tát mạnh vào mặt của Trạch Hiên.

Trạch Hiên lúc này mới bình tĩnh được, tay hắn để lên trên mặt mà hai ôm trên má bên phải, giọt nước mắt cũng khẽ rơi ở trên má. Hắn vừa nói vừa khóc nấc lên

-"Cha... Tại sao cha lại đánh con như vậy?"

Sở Hạo chẳng quan tâm tới lời nói của hắn, thấy Trạch Hiên tỉnh lại liền đứng lên mà ngồi xuống ghế sofa khác.

Nhiên Ly thấy ông đánh hắn như vậy, một người mẹ như bà thì làm sao mà không lo lắng cho con trai mình chứ? Thấy hắn bị đánh bà ta đi ra cúi người xuống. Tay khẽ để lên trên vết má bị đánh ân cần mà hỏi:

-"Con...Con có sao không vậy?"

Nhiên Ly vừa nói vừa lo lắng cho hắn. Trạch Hiên nhìn thấy vậy cũng chỉ khẽ quay ra mà đáp:

-"À, con...không sao đâu..."

Nhiên Ly thấy con trai mình cùng với cả vết thương ở trên mặt, trong lòng bà ta đau xót mà liền quay sang nhìn ông mà hỏi:

-"Tại sao ông lại đánh con trai của mình vậy chứ? Rõ ràng nó cũng là con ruột của ông mà? Tại sao ông lại làm vậy?"

Sở Hạo không nói gì sắc mặt cũng chỉ nghiêm túc nhưng ông cũng không nói gì cả. Bà ta thấy mình bị coi thường như vậy chỉ tức giận lên mà liếc nhìn thấy Long Vũ đang ngồi ở đó. Long Vũ cũng nhìn thấy bà ta mà có ý nghĩ:

-'Hoá ra bà ta với hắn cũng chẳng phải là dạng của gì cả!'

Bà ta nghĩ lại mới biết hết tất cả mọi chuyện mà hỏi ông:

-"Đây là ai đây? Ông còn dám để người khác vào trong biệt thự à?"

Sở Hạo nghe vậy, chỉ khẽ liếc nhìn bà ta nhưng cũng nhìn chằm chằm vào anh. Anh nhìn thấy vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

-'Ủa? Sao tự dưng lại nhìn chằm chằm mình vậy? Rõ ràng mình có làm gì đâu?'



Được một lúc im lặng, Sở Hạo mới đứng lên mà đi ra chỗ ở giữa. Dáng vẻ nghiêm túc cùng với sắc mặt không lộ rõ ra lo lắng hay chuyện khác mà chỉ là vẻ mặt lạnh lùng.

-"Vậy để ta giới thiệu! Đây là Long Vũ, con trai cả của gia tộc Hạ?"

Trạch Hiên nghe ông nói vậy ngạc nhiên vì tưởng mình chính là con trai cả của gia tộc Hạ vậy mà không ngờ người đó lại chính là Long Vũ, bất giác hắn liền hỏi ông trong sự tức giận

-"Cha! Chuyện này là sao? Tại sao hắn ta lại là con trai cả của gia tộc Hạ chứ? Con tưởng con mới chính là con trai cả. Vậy mà không ngờ..."

Hắn định nói hết ra, nhưng dường như lời nói đó quá là khó khăn với hắn nên hắn không thể nói hết ra được. Sở Hạo nhìn thấy hành động của hắn chẳng hiểu hắn đang chuyện gì, Trạch Hiên làm những hành động vô nghĩa mà nói:

-"Ta không biết ta nên nói với con chuyện gì nữa! Long Vũ thật chất mới chính là con cả của gia tộc Hạ, con chỉ là con thứ hai mà thôi!"

Trạch Hiên càng nghe thấy thì càng điên loạn hơn, hắn để hai tay lên đầu. Tóc xoa mạnh đến nỗi đầu càng bù xù hơn. Linh Nhi nhìn thấy cảnh đó, vội chạy ra hai tay để lên trên vai

-"Trạch Hiên, con đừng làm như vậy."

Trạch Hiên đáp lạ một tiếng to hơn "Không" hai tay vẫn để lên trên đầu. Linh Nhi nhìn thấy vậy, không chịu nổi được nữa mà đi ra chỗ ông.

-"Ông đang làm cái gì vậy hả? Ông biết mình đang làm cái quái gì không mà sao ông lại làm vậy với thằng bé chứ?"

Nhiên Ly vừa nói vừa cá trong sự tức giận, dường nhìn nhìn chính đứa con mà mình hét lòng yêu thương giờ thành ra như vậy khiến cho bà ta không thể nào chấp nhận được chuyện đó.

Sở Hạo nghe vậy, cũng chẳng quan tâm mà còn nói một lời nặng hơn nhiều.

-"Thằng bé cũng chỉ là một đứa chẳng ra được gì cả! Hôm thì chơi, hôm thì đi ra chỗ khác. Không có trách nhiệm gì cả, vậy mà bà vẫn muốn bảo tôi là quan tâm sao?"

Nghe những lời đó, dường như bà ta càng tức giận hơn. Một người mẹ thì làm sao mà chấp nhận cơ chứ? Bà ta cũng vậy, người nào dám nói như vậy với con trai mà mình đã coi hơn cả vâng cả bạc thì bà nhất định sẽ bắt người đó phải trả giá.

-'Coi như là giờ đây tôi với ông không bao giờ có quan hệ gì hết! Từ giờ trở đi đừng bao giờ có thể chạm vào con trai của tôi!'

Có lẽ chính tình yêu thương của một người mẹ dành cho con là điều vô cùng thiêng liêng, nhưng cái mà mù quáng hay thậm chí là đặt hết tin tưởng cũng trở thành một cái chỗ dựa để con cái trở nên hư hỏng hơn. Cái tình yêu thương mà Nhiên Ly dành cho con trai mình cũng là bước đầu để trở nên hư hỏng hơn.

Chắc là vậy, nếu người mẹ luôn nghiêm khắc mà dạy dỗ con cũng chỉ vì muốn tốt cho con mình hay chỉ vì nghĩ cưng chiều con mình thì nó sẽ ngoan hơn thì đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi chứ không nghĩ đến việc liệu sau này...nó có hư hay...không?