Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 4: Dám cản tôi?



Sau khi trở về phòng, Vương Thành lục tung tủ đồ, bắt đầu tìm món đồ mà ba mẹ gửi cho anh.

Trước đây nhận được chuyển phát nhanh anh luôn cất lên tủ giày, sao lại không có? Vương Thành vội vàng lục lọi, may mà tìm thấy ở trong tủ giày.

Là một túi tài liệu rất mỏng, nhẹ, nhưng nếu sờ cẩn thận thì vẫn có thể cảm nhận được bên trong có một tấm thẻ.

Vương Thành hào hứng xé gói hàng, sau đó lấy thẻ ở bên trong ra, đúng là một tấm thẻ hắc kim, còn kèm theo chip nữa.

“Mẹ không có lừa mình, quả nhiên là thẻ VIP” Vương Thành vui mừng, có được tấm thẻ này, cậu liền có tiền tiêu không hết.

Có tiền, suy nghĩ đầu tiên của Vương Thành là mua lại công ty trước kia , sau đó lấy lại sự nghiệp thuộc về mình.

“Ngô Dũng lão cẩu, dám đuổi việc mình, ông đây mua luôn công ty, xem ai đuổi việc ai.” Vương Thành cười nhẹ.

Trước kia Vương Thành nhìn thấy trưởng phòng bộ phận công ty Ngô Dũng chọc ghẹo nữ cấp dưới trong nhà vệ sinh, đúng lúc Vương Thành bắt gặp, nên đã ra tay đánh Ngô Dũng. Lần này thì hay rồi, Vương Thành thân làm chủ quản, trực tiếp bị quan chức cấp cao Ngô Dũng, báo cáo việc đánh cấp trên bị đuổi việc.

Vương Thành muốn khiếu nại, cũng bị chú của Ngô Dũng ở hội đồng quản trị công ty làm cho qua loa. Thậm chí, đến tiền lương còn lại cũng bị trừ làm tiền bồi thường phí thuốc men cho Ngô Dũng, khiến cho Vương Thành không đóng nổi tiền nhà.

Lần này, sau khi có được tiền, ý nghĩ đầu tiên của Vương Thành là mua lại công ty trước kia, sau đó lấy lại sự nghiệp thuộc về mình.

Dù sao Vương Thành cũng rất hứng thú với ngành văn hoá giải trí này, bây giờ lại thêm chuyện vị hôn thê là đại minh tinh Tiêu Mộc Nghiên, hai người cũng coi như là thuộc cùng một ngành nghề.

Ngoài việc lấy lại sự nghiệp, anh cũng phải tìm một căn nhà. Dù gì nhà này cũng là của người khác, không có cảm giác thân thuộc.

“Mình nhớ trong khu chung cư vịnh Oak có căn biệt thự Tử Kim sang trọng trị giá 20 triệu, chọn ở đó trước đi!” Vương Thành cười nhẹ.

“Xem ra ngày mai phải đi tìm trợ lý Trần Hào Thành của mình rồi”

Sáng hôm sau, sau khi ăn bữa sáng, Vương Thành gọi xe đi đến tập đoàn Đỉnh Hoà, anh muốn đi tìm trợ lý của anh Trần Hào Thành, một là nhờ ông ta mua lại công ty cũ, hai là sắp xếp cho anh một căn biệt thự sang trọng.



Tập đoàn Đỉnh Hoà là một công ty lớn nhất nhì ở thành phố Thanh Thuỷ. Hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực bất động sản, văn hoá giải trí và khách sạn ăn uống.

Có điều, tập đoàn Đỉnh Hoà này chỉ là một trong những công ty con của bố Vương Thành đầu tư, nhưng công ty con tầm thường nhỏ bé như vậy, cũng đã là hạng nhất hạng nhì ở thành phố Thanh Thuỷ, đủ thấy rõ tài sản của Vương thị khủng khiếp đến mức nào.

Lúc Vương Thành đến tập đoàn Đỉnh Hoà là khoảng 10 giờ sáng, vừa hay qua giờ đi làm, người vào công ty cũng ít hơn nhiều.

Vương Thành đi thẳng đến cửa toà nhà của tập đoàn Đỉnh Hoà.

Vừa đi vừa nhìn xung quanh, từ thiết kế đến cách ăn mặc của nhân viên đều cho thấy rằng đây không phải một doanh nghiệp tầm thường.

Vương Thành ăn mặc khá tùy tiện, đứng ở cửa như nhân viên chuyển phát nhanh.

“Này này, cậu tìm ai?”Ngay sau đó có một chú bảo vệ đi đến, cản Vương Thành lại.

“Tôi tìm giám đốc Trần Hào Thành của các ông,

“Giám đốc Trần là người cậu muốn gặp là được à? Không có việc gì thì đừng ngáng đường ở đây, mau đi đi.” Bác bảo vệ khua tay đuổi Vương Thành.

Vương Thành cau mày, công ty của nhà mình mà cũng không vào được?

“ Tôi là khách quý của giám đốc Trần, tên Vương Thành, các ông gọi hỏi ông ấy sẽ rõ.” Vương Thành vẫn kiên nhẫn đáp..

“Khách quý? Dựa vào cậu?” Bác bảo vệ kia đánh mắt nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo rẻ tiền mà Vương Thành đang mặc. Ông làm bảo vệ ở tập đoàn Đỉnh Hoà này cũng 3-5 năm rồi, trước nay chưa từng thấy giám đốc Trần qua lại với vị khách quý nào nghèo giống như Vương Thành.

“Tôi khuyên các người để tôi vào, bằng không đến lúc giám đốc Trần trách phạt, tôi cũng không giúp được các người.” Vương Thành thản nhiên nói.

“Aiyo, cậu là cái thá gì chứ!” Lần này không phải là bác bảo vệ kia nữa, mà là một anh bảo vệ trẻ tuổi, nhìn thấy Vương Thành đột nhiên thô lỗ, ngay lập tức lao đến trước mặt Vương Thành với vẻ mặt khiêu khích.



“Ông đây muốn đấm cho cậu trận thật đấy, tôi không cho cậu vào đó, cậu tính làm gì.”

Cậu bảo vệ trẻ tuổi này tính cách vẫn khá bồng bột,, nhưng Vương Thành vẫn kiên nhẫn nhắc nhở bọn họ thêm một lần nữa.

“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, có buông ra không?”

Đúng vào lúc này, ngoài cửa công ty có một người ăn mặc xinh đẹp đi đến, một cô gái với thân hình và khuôn mặt xinh đẹp, bước trên đôi giày màu đỏ, bước đi hết sức gợi cảm.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cô gái gợi cảm nhìn thấy ngoài cửa xảy ra chuyện, liền cau mày, nhịn không nổi hỏi.

Cậu bảo vệ trẻ tuổi kia nhìn thấy cô gái xinh đẹp này thì nhanh chóng nghênh đón.

“Tổng thanh tra Liễu, đây là nhân viên giao hàng, chúng tôi không cho cậu ta vào, cậu ta liền làm loạn lên, nhưng mà tổng thanh tra yên tâm, tôi sẽ đuổi cậu ta ra ngoài, không để ảnh hưởng đến hình tượng công ty…”

“Nhân viên giao hàng?” Tổng thanh tra Liễu xinh đẹp gợi cảm đó liếc nhìn Vương Thành từ trên xuống dưới, không đợi cô mở miệng, Vương Thành bước đến nói lớn.

“Anh mới là nhân viên giao hàng.” Vương Thành nhịn không nổi liếc mắt người bảo vệ trẻ tuổi, loại người này chính là cái thứ đồ đi bắt nạt.

“Tôi là khách quý của giám đốc Trần các người, phiền cô cho tôi vào, tôi có việc quan trọng muốn nói với ông ấy.” Lần này Vương Thành đưa ánh mắt chuyển đến thân hình cô gái xinh đẹp gợi cảm này, nếu đã là tổng thanh tra, thì chắc chắn biết nhìn người.

“Cậu tên là gì, có lịch hẹn trước không?” Liễu Hiểu Hiểu điềm đạm nói. Nhưng so với hai người bảo vệ kia thì ngữ khí vẫn tốt hơn một chút.

“Tôi tên Vương Thành, tôi gặp ông ấy không cần hẹn trước, báo với ông ấy tên của tôi là được rồi.” Khẩu khí của Vương Thành khiến Liễu Hiểu Hiểu cảm thấy con người này quá là kiêu ngạo, nhưng vẫn kiềm chế nói:

“Được thôi, tôi cho anh gọi điện thoại hỏi!”

Cô ấy cũng chỉ là muốn đuổi Vương Thành đi càng sớm càng tốt, bằng không anh ta cứ ở cửa toà nhà làm loạn sẽ ảnh hưởng đến công ty.

Liễu Hiểu Hiểu lấy điện thoại gọi điện trực tiếp cho giám đốc Trần Hào Thành, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Ngay sau đó cô ấy đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.