Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 7: Chúng ta không phải người cùng một thế giới



Mã Đại Đông sốc thực sự, người trả ba mươi vạn đúng là Vương Thành đang ngồi đối diện với anh, điều này quá bất ngờ.

“Người anh em, cậu điên à?” Mã Đại Đông mở to mắt hỏi với vẻ khó tin.

“Không phải điên, là trúng số.” Vương Thành nhấn mạnh một lần nữa.

"Xin lỗi, kích động quá, nói năng cũng lộn xộn hết cả! Cậu trúng được bao nhiêu tiền thưởng…!" Mã Đại Đông hào hứng hỏi.

“Không nhiều lắm, có thể là năm mươi vạn!” Vương Thành tùy tiện nói ra một con số, anh cũng không dám tiết lộ giá trị tài sản vô hạn của mình, sợ hù cậu ta chết khiếp.

"Năm mươi vạn, nhiều đấy. Không ngờ cậu đỏ bạc đen tình! Nào, chúng ta uống một ly." Mã Đại Đông hào sảng nâng ly bia lên cụng ly với Vương Thành rồi thoải mái nốc từng ngụm.

Có ba mươi vạn, cuối cùng bạn gái Lưu Hàm Hàm của anh cũng có tiền để làm phẫu thuật, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng tạm thời được đặt xuống.

"Người anh em, tôi nói trước với cậu, ba mươi vạn này coi như cậu cho tôi mượn. Khi nào có tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu." Mã Hạo Đông vẫn rất có nguyên tắc, dù Vương Thành là anh em tốt của anh nhưng tiền bạc và tình nghĩa cũng sòng phẳng.

“Không vội!” Vương Thành cười nói, ba mươi vạn này đối với anh bây giờ thật sự không là gì.

Hai người trò chuyện một lúc, Mã Đại Đông dường như nhớ ra điều gì đó.

"Đúng rồi, cuối tuần này có buổi họp lớp, bạn gái cũ Lâm Thiến Thiến của cậu cũng đi. Cậu có đi không?"

“Đương nhiên là đi, sao lại không đi.” Lúc trước Vương Thành từng thấy các bạn cùng lớp thảo luận về việc họp lớp, nhưng khi đó anh vừa bị mất việc, có muối mặt đi cũng không ai ngó ngàng. Bây giờ anh mới biết thân phận mình là phú nhị đại siêu cấp, Vương Thành đương nhiên đi.

"Mà này, địa điểm gặp mặt của bọn họ đã nhất trí chưa? Trước đây tôi cũng không để ý tới."

“Ở khách sạn Hâm Thái, lần này nghe nói hoa khôi của lớp Hà Hiểu Nghiên mới từ nước ngoài trở về và cũng tham gia buổi họp lớp này, nghe nói cô ấy vẫn còn độc thân.” Mã Đại Đông liếc nhìn Vương Thành và nói đầy ẩn ý.

Vương Thành sao có thể không hiểu ý của Mã Đại Đông, hiện tại anh đã chia tay, vừa khéo độc thân có thể theo đuổi Hà Hiểu.

Huống chi năm đó khi còn học đại học, Vương Thành cũng theo đuổi Hà Hiểu Nghiên, vốn là sắp tới lúc khá hơn thì cô lại chọn đi du học để nghiên cứu thêm, Vương Thành mới quay đầu và chọn Lâm Thiến Thiến.



“Đừng nói giỡn, hiện tại tôi còn không có việc làm, sao cô ấy có thể thích tôi.” Vương Thành cười nói, không quan tâm. Đã nhiều năm trôi qua, mọi chuyện từ lâu đã trở thành quá khứ, chưa kể anh không còn là Vương Thành như xưa nữa.

Hiện tại, Vương Thành đang mong chờ vị hôn thê Tiêu Mộc Nghiên của mình hơn, so với cô ấy, những cô gái khác không thể sánh được cả về ngoại hình và gia cảnh.

Chia tay với Mã Đại Đông, Vương Thành cũng no bụng và kéo hai chiếc vali lớn chuyển đến biệt thự Tử Kim Quan ở vịnh Oak.

Sau khi điện thoại gọi một chiếc taxi, anh mang hành lý và đi thẳng đến vịnh Oak.

Nhà ở vịnh Oak được chia thành chung cư bình thường và khu biệt thự kiểu hoa viên. Dù hai khu được xây dựng liền kề nhau nhưng giá cả chênh lệch ít nhất là mười lần, và những người sống ở đó cũng cách biệt nhau vài tầng lớp.

Tài xế taxi đưa Vương Thành đến Phòng Dịch vụ Cộng đồng vịnh Oak, sau khi xuống xe, Vương Thành kéo hai chiếc vali lớn, có chút ngơ ngác không biết nên đi hướng nào, cũng may đi thêm vài bước là tới Phòng Dịch vụ Cộng đồng vịnh Oak.

"Vào trong hỏi thử, không biết Trần Hào Thành sắp xếp cho mình xong chưa."

Vương Thành đang suy nghĩ miên man kéo hai chiếc va li lớn đi vào Phòng Dịch vụ Cộng đồng, không giờ ngay khi bước vào lại gặp được hai người quen.

Chính là Lâm Thiến Thiến và bạn trai đẹp mã của cô, dường như họ vừa hoàn tất thủ tục mua nhà và chuẩn bị bước ra thì thấy Vương Thành xách hai vali bước vào.

“Vương Thành, tại sao anh ta lại tới đây?” Lâm Thiến Thiến tỏ vẻ khó hiểu, nhưng khi gã đàn ông Trương Hạo Đông đẹp trai bên cạnh cô nhìn thấy, khóe miệng anh ta khẽ co giật, giống như cuối cùng anh ta đã tìm được cơ hội để giả vờ trước mặt Vương Thành.

Ngay sau đó Vương Thành cũng nhìn thấy Lâm Thiến Thiến và Trương Hạo Đông, cũng hơi nhíu mày, xem ra Trương Hạo Đông thật sự đưa Lâm Thiến Thiến đến đây để mua nhà.

"Vương Thành, thật là trùng hợp, sao đồ nghèo mạt như cậu lại đến vịnh Oak? Không phải đuổi theo Thiến Thiến chứ!" Trương Hạo Đông nói với vẻ châm chọc.

“Anh nghĩ nhiều quá, tôi chuyển nhà tới đây.” Vương Thành nhẹ giọng đáp lại.

Lúc này, Lâm Thiến Thiến và Trương Hạo Đông mới để ý thấy Vương Thành mang theo hành lý đến.

"Vương Thành, không phải anh chuyển đến chung cư vịnh Oak để thuê nhà sao? Nói cho anh biết giá thuê ở đây không hề rẻ. Hiện tại anh còn không có việc làm sống ở đây không nổi đâu." Lâm Thiến Thiến mở miệng chế nhạo.

“Tôi có ở nổi hay không liên quan gì đến cô?” Vương Thành lạnh lùng đáp lại.

“Không liên quan đến tôi, nhưng tốt hơn hết anh nên ngừng nghĩ về tôi đi, anh và tôi không phải người cùng một thế giới nữa.” Lâm Thiến Thiến nghĩ rằng Vương Thành chuyển đến đây để có thể tiếp tục nhìn thấy cô ấy gần hơn, để Vương Thành hết hi vọng, cô còn cầm trên tay chiếc túi LV và hợp đồng mua bán nhà, đưa cho Vương Thành xem rồi nói tiếp.



"Anh thấy chưa, cái túi LV hai vạn tám, nhà ở vịnh Oak một trăm tám mươi vạn, những thứ này anh không bao giờ có thể cho tôi."

Trương Hạo Đông bên cạnh cũng hơi nhếch khóe miệng, tối hôm qua Vương Thành dùng mười vạn tiền thuê giả bộ trước mặt hắn khiến hắn rất khó chịu, hiện tại rốt cuộc gỡ lại được một ván, trong lòng rất vui vẻ.

"Nghèo, anh nhìn thấy chưa? Đây mới gọi là sức mạnh. Nếu không có tiền, anh bớt giả bộ đi lại trước mặt người khác."

Nói xong, Trương Hạo Đông vòng tay qua eo Lâm Thiến Thiến và chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, Lâm Dương, người quản lý Phòng Dịch vụ Cộng đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Vương Thành xuất hiện.

Đích thân tổng giám đốc chỉ thị anh phải tiếp đãi tốt một người đàn ông trẻ tuổi tên là Vương Thành, và sắp xếp cho anh ta ở trong biệt thự hoa viên cao cấp nhất ở Tử Kim Quan.

Cả một ngày nay, vị quản lý Phòng Dịch vụ Cộng đồng Lâm Dương này vẫn đợi Vương Thành đến cửa, trong lòng không yên, may mà cuối cùng Vương Thành cũng xuất hiện, sau khi kiểm tra đối chiếu ảnh và hình dáng của Vương Thành, cuối cùng anh ta cũng xác định Vương Thành là người mà Trần tổng yêu cầu anh tiếp đãi.

Lâm Dương không chút do dự, nhanh chóng cung kính chào hỏi.

"Vương thiếu gia, tôi là quản lý của Phòng Dịch vụ Cộng đồng vịnh Oak. Tôi đã sắp xếp biệt thự Tử Kim Quan cho anh rồi, mời đi theo tôi."

“Được ~” Vương Thành nhẹ nhàng gật đầu, như thể tất cả đây là những gì anh ta nên làm.

Nhưng Lâm Thiến Thiến và Trương Hạo Đông nghe thấy cuộc trò chuyện thì há hốc miệng với vẻ không tin.

"Biệt thự Tử Kim Quan ở vịnh Oak, đó là biệt thự ít nhất hai mươi triệu? Không lẽ tên tiểu tử này muốn sống ở đó?" Trương Hạo Đông vốn còn đang tự mãn lại sững sờ.

Mà lúc này Lâm Thiến Thiến cũng không hiểu và khó tin, sao Vương Thành có thể mua được biệt thự Tử Kim Quan trong khi anh ta thậm chí không trả nổi tiền thuê nhà.

Vương Thành hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ, mới vừa đi được mấy bước, hắn đột nhiên quay đầu lại nói với Lâm Thiến Thiến vẫn đang sững sờ tại chỗ.

"Đúng rồi, Thiến Thiến, tôi đồng ý với những gì cô nói."

“Cái gì, câu gì?” Lâm Thiến Thiến ngây người.

“Chính là tôi và cô không còn là người cùng một thế giới nữa ~” Vương Thành cười nhẹ rồi trả lại nguyên câu nói cho cô.