Hoá Ra Yêu Cậu Lâu Như Vậy

Chương 59: Nghỉ tết thôi



Hai ngày sau, trong phòng Khoa Học Tự Nhiên, Lam Linh đang nằm vắt vẻo trên bàn học Long ngồi cặm cụi làm đề. Đột nhiên cửa phòng mở toang, cô giật mình bật dậy khỏi bàn. Thằng Long đặt bút xuống bàn nhìn ra cửa. Hoá ra là thằng choá Bình.

Lam Linh hỏi:

“Mày làm cái quần què gì mà đập cửa kinh thế?”

“Hả? À…tao vừa nghe được nghỉ tết bao lâu ý mà.”

Long hướng ánh mắt khỏi đống đề hỏi:

“Nghỉ bao lâu thế?”

Bình nó phấn khích nói:

“Hai tuần! Tao được chơi game rồi!”

“Xí, chỉ game là giỏi.”

Lam Linh nhận xét. Lòng thầm tính toán, tết này ba về Lam Linh lại thở dài. Cô gần như không thích kì nghỉ này rồi. Nghỉ nhiều quá, cô lười không học mất. Thôi kệ, nghỉ rủ anh Thuỳ chơi game. Tết có sự kiện mà hahaa… Suy nghĩ xa xôi của Lam Linh.

Buổi trưa, Lam Linh đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Bỗng nhiên anh Thuỳ gửi cho cô hình ảnh. Lam Linh khó hiểu vào xem. Vừa xem xong, Lam Linh thật sự rất rất hối hận. Nhìn cái ảnh là cô biết anh chuẩn bị khịa cô. Quả nhiên, điện thoại thông báo có tin nhắn mới.

- Chán quá anh down lại về chơi. Linh chơi không.

- /sticker/

Lam Linh tức đến mức bật cười. Cô nhanh chóng rep lại.

- Anh tính đùa em à. Rõ ràng biết em mất acc mà.

- Ủa, có hả. Sao anh không biết ta.

Giả ngơ này, cô cay lắm nhưng không làm được gì.

- Anhhh!!

- Anh cứ chờ đấy, đợi em lấy được lại acc anh chết chắc!

- /sticker/

- /sticker/, anh chờ. Linh còn nợ anh mấy quả đấm đấy.

Lam Linh lại nhớ lại buổi tối nào đó, cô chả nhớ là mình làm gì nhưng mà anh ghim tin nhắn “Nợ mấy quả đấm”. Cô suy nghĩ, bản thân đã làm gì ta?

Đang suy nghĩ, anh Thuỳ lại gửi thêm hai ảnh. Lam Linh nhìn xấu hổ không tả nổi. Hai cái ảnh đó là ảnh chụp nick game zing của cô. Trên đó có ngày sinh nhật và tên của Thanh Vũ.

- Anh!! Anhh!!

Cô tức lắm, nằm bật dậy, xắn tay áo tính gọi cho anh combat. Ai dè, anh chọc cho câu.

- Tên cr đấy gì. Anh ôn kỉ niệm nick với cr cho em.

- Xin kiếu nha, em không cần.

- /sticker/

Thật là, tức thật. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

- Em vừa tìm được chị gái xinh lém.

- /hình ảnh/

- Mị còn trẻ, mị muốn chơi. Mị chưa muốn yêu. /sticker/

- hơ, thế mà cứ kêu không có ny. Linh rất có tâm tìm cho anh đó.

- Đợi nào anh cần đã. Giờ vẫn muốn chơi.

- xí, già rồi.

- Chê anh à /sticker/

- Đâu ai chê. Em chả biết.

- Chắc anh nhầm rồi

- Đúng đúng, anh nhầm rồi. Chứ em đây uy tín thế này cơ mà.

- /sticker/. Uy tín này chỉ một nửa thôi.

- Không tin luôn, mà anh sắp nghỉ tết chưa

Tâm hai phút sau anh Thuỳ mới rep.

- Anh á

- 23 anh nghỉ rồi.

- ẹc, tận 26 em mới nghỉ cơ.

- Vui rồi còn gì. Thoii anh đi học cái. Không muộn học.

- Vânggg. Bye bye anh /sticker/

- Bye Linh nhá /sticker/

Lam Linh tạm biệt anh xong, cô đi ngủ. Sớm mà, nửa tiếng nữa dậy. (Lần này đặt hẳn năm cái báo thức, chắc không muộn nữa)

Cứ như vậy, thời gian trôi qua thoắt cái đã đến ngày cuối cùng trước khi nghỉ tết. Trong lớp học, Lam Linh ngủ ở chỗ của mình. Dạo này cô thức đêm lâu quá còn dậy sớm nữa. Thiếu ngủ trầm trọng, Lam Linh rất dễ mất ngủ nên nhân đôi thiếu ngủ.

Tiếng trống vang lên, đến giờ vào lớp. Lam Linh bị Lan Hương bên cạnh lay cho tỉnh.

“Dậy đê, vào lớp rồi.”

“…”

Cô mệt mỏi, không trả lời. Trong đầu nghĩ đau đầu quá, căng dây thần kinh điên.

Cô Hương vào lớp, ngồi trên bàn giáo viên thông báo:

“Học hết sáng hôm nay các em nghỉ đến mùng 10 đi học nhé.”

Lam Linh đờ người từ nãy giờ cất tiếng hỏi:

“Nay thứ mấy?”

Long ngồi trên nghe vậy quay xuống bảo:

“Nay thứ bảy.”

“Ò, bạn cho tôi mượn vở anh.”

Long lấy trong cặp vở anh ra đưa cô, rồi lại làm toán. Bỗng Lam Linh nhận ra điều gì đó. Cô quay xuống, vô tình bắt gặp ánh mắt của Thanh Vũ. Cô ngạc nhiên, nhưng anh đã rời tầm mắt đi chỗ khác.

Chợt nghe giọng cô Hương. Lam Linh quay lên, cô chưa nghe rõ đạp Lan Hương một cái. Lan Hương đang viết văn khó hiểu nhìn cô:

“Gì?”

“Cô vừa nói gì thế?”

“Cô bảo tiết năm ở lại dọn vệ sinh để niêm phong nghỉ tết.”

“Ừm.”

Bốn tiết chịu sự tra tấn của hai tiết ngữ văn, một tiết toán, một tiết anh, Lam Linh cảm tưởng mình sắp đi trầu ông bà trước khi mình nghỉ tết.

Ngồi thẫn thờ ở bàn giáo viên, nhìn mấy đứa bạn đang bận rộn dọn vệ sinh. Cô đứng dậy, sắp xếp bàn ghế, chờ đợi tụi nó quét dọn xong.

Bình nhảy từ đâu ra nói:

“Ê, ê, linh ê…”

“Chờ đợi một lúc không thấy cô trả lời.”

Nó quay sang hỏi My đang ở bên cạnh:

“Này, nay con Linh nó làm sao thế My?”

“Tao chả biết, chắc lại thức đêm nên giờ vậy rồi.”

Bình nghe vậy cũng nhún vai, noà như vậy tốt nhất không làm phiền. Phiền nó chắc đi viện. Bình đành lên tiếng dù sao cô chẳng trả lời nhưng Bình biết cô nghe được:

“Chiều nay cô cho nghỉ nhá. Cô về Nam Yến.”

Lam Linh đúng là như vậy thật. Cô đang mệt không muốn trả lời hay làm bất kì thứ gì cả. Đầu cô đau từ sáng đến giờ vẫn không đỡ.

Cô day day trán, chiều lại ngủ bù rồi. Không ngủ được chắc mình toi. Dọn dẹp xong, cả trường cũng đã tan. Lam Linh cùng hai đứa bạn đi về.

Trên đường về, Bảo nó lai cô. Đình Thái đạp xe bên cạnh thấy cô là lạ từ sáng. Cậu hỏi:

“Chị Linh ê, sao thế?”

Cô nhàn nhạt trả lời:

“Không.”

Cậu cũng không hỏi gì nữa. Có hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời. Về đến nhà, Lam Linh sách balo lên phòng bỏ lại câu nói:

“Bảo mẹ là tao không ăn, tao ngủ.”

Đình Thái ngơ ngác xong ừm một cái. Cậu cất sách vở rồi xuống bếp phụ mẹ. Cô ngủ một mạch đến tận 16:34 phút chiều.

Từ bỏ nhé, tạm biệt cậu nha. Cậu có người mình thương, tôi buông tay cũng là tình yêu dành cho cậu. Chỉ là nó khác mà thôi.

Tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất. Là tình cảm khó hiểu nhất. Cũng là điều làm chúng ta tiếc nuối đau khổ.

Nhìn một lần, nhớ một khắc. Thương một chốc, chờ một đời.