Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu

Chương 14: Chưa gì đã gọi là bố rồi



Khổ công Hoa bịa chuyện lừa người nhưng tiếng “chị” thì chẳng bao giờ nghe thấy Dương Đăng Khôi gọi. Hơn thế, chưa được bao lâu thì sự thật bị phanh phui. Nói thì nghiêm trọng như vậy, chứ chỉ đơn giản là Dương Đăng Khôi phát hiện ra mình bị lừa thôi.

Chuyện là một buổi chiều thứ bảy tháng mười một, Tú Anh có hẹn cầm bài tập của các bạn đến nhà cô Trang nhưng bị cảm từ sáng, nên nhờ Nguyễn Như Hoa cầm đến nhà cô. Khổ nỗi, nó nghịch điện thoại đến đầu giờ chiều rồi ngủ quên luôn. Hơn ba giờ, chưa thấy Hoa qua lấy vở nên Tú Anh gọi. Lúc này nó mới giật mình dậy sửa soạn lại một chút rồi đi sang phòng bên tìm anh trai:

- Anh trông nhà đấy, em đi có việc đây.

- Đi nhanh lên, tí nữa anh mày cũng đi đấy. - Nguyễn Tuấn Kiệt.

- Em biết rồi. Em mà chưa về thì anh khoá cửa cẩn thận vào đấy. - Nguyễn Như Hoa- nói rồi đi lấy con xe điện chạy đến nhà Tú Anh.

Lúc Nguyễn Như Hoa đến nhà cô đã là hơn ba rưỡi. Nó giải thích lí do chậm trễ rồi nói lại vấn đề không tiện của Tú Anh sau đó theo cô vào nhà. Không có bố mẹ cô và đặc biệt là anh Khôi ở nhà nên chỉ có hai cô trò nói chuyện thoải mái hẳn.

Chiều thứ bảy không có việc gì bận nên nó ở lại giúp cô tính điểm bài trắc nghiệm. Do đề nào cũng có đáp án, chỉ cần đối chiếu nên việc này cũng khá dễ dàng. Nguyễn Như Hoa cứ ngồi đó xem năm chồng bài trắc nghiệm, cô cũng ngồi đó chấm phần tự luận mà quên luôn cả thời gian. Mãi đến khi cô nhận một cuộc điện thoại xong mới hỏi nó:

- Năm giờ rồi đấy, có phải về nấu cơm không Hoa?

- Ui nhanh thế ạ? Em phải nấu cơm nữa. - Hoa giật mình. Nhỡ mà bố mẹ về vẫn chưa có cơm ăn thì lại bị ăn chửi thôi.

Nó lấy áo khoác và chìa khóa rồi xuống tầng. Đi chưa hết cầu thang đã nhìn thấy cái bản mặt của ông anh quý hoá. Thì ra lão bảo đi là đi đến đây.

- Anh Kiệt, anh làm gì ở đây thế. - Hoa hỏi.

- Sinh nhật thằng Khôi. Làm gì ở đây? - Tuấn Kiệt trả lời rồi hất mặt với em gái hỏi lại.

- Em cầm vở đến giúp Tú Anh xong chấm bài giúp cô. - nó cũng thật thà mà rằng.

- Ơ hai đứa quen nhau à? - Cô Trang đi sau thấy hai người nói chuyện thì hỏi.

Mà Nguyễn Như Hoa chưa kịp trả lời thì Dương Đăng Khôi đi qua đã tơn hớt trước:

- Người yêu anh Kiệt đấy.

- Cô đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Đây là anh trai em ạ.



Đấy cái bản mặt này, chỉ muốn đấm cho mấy phát. Lại được cái mồm xinh quá cơ, ai hỏi mình mà nói không biết. Mới liếc xéo một cái là vẫn còn nhẹ.

- Ra là vậy. Thế đã ở đây rồi thì ở lại ăn cơm với cô với các anh luôn. - Dương Thuỳ Trang nghe thấy em anh Kiệt thì nhiệt tình mời. Không ngờ học sinh mình lại là con em người quen.

- Thôi ạ, em về còn nấu cơm nữa. Chắc một lát nữa bố mẹ em về rồi. - Nhưng Hoa từ chối.

- Tối bố mẹ không về ăn đâu. Sang nhà bà ngoại rồi. - Anh Kiệt dựa vào cột cầu thang dửng dưng nói.

- Sao không ai bảo em. - Mặt nó nghệt ra, hỏi. Trong nhà đúng là sự quan trọng của Hoa gần bằng không rồi.

- Thôi được rồi. Dù sao cũng không có ai ở nhà, không phải nấu cơm thì ở lại ăn cho vui. Cũng chẳng phải lần đầu tiên ăn ở đây. Đừng ngại ngùng như con dâu mới về nhà chồng thế. Nào đi xem chuẩn bị đến đâu rồi. - Cô Trang phẩy phẩy tay nói rồi choàng vai nó vừa kéo đi cùng xuống bếp vừa nói.

Nguyễn Như Hoa cũng đi theo nhưng không được tự nhiên lắm, vì ăn thì cũng ăn cùng rồi nhưng mà đây có phải nhà mình đâu mà chẳng ngại. Vẫn may là bố mẹ cô- không có nhà.

Nhưng suy nghĩ đó vừa chui ra khỏi đầu không được bao lâu thì có tiếng xe ô tô tiến vào, theo sau là tiếng xe ga. Chờ đến lúc bên phía chỗ để xe không còn tiếng xe nữa thì bắt đầu có tiếng nói cười bên phòng ăn.

- Cháu chào cô chú, cô chú đi làm về ạ - Giọng Nguyễn Tuấn Kiệt vang lên.

- Ừ Kiệt đến chơi với em đấy hả. Thế nào rồi mấy đứa chuẩn bị xong hết chưa?

- Xong hết rồi mẹ ạ, chỉ chờ bố mẹ thôi. - Khôi em từ dưới bếp lên

- Bố mẹ về muộn thế, đi thay quần áo rồi rửa tay ăn cơm. - Khôi anh ngoài phòng khách đi vào cũng chào hỏi.

Nguyễn Như Hoa nghe thì giật mình, có người lớn thế này biết làm thế nào bây giờ nhỉ. Đã ngại thì chớ, lại mang cái mác ăn trực nữa. Hay cứ ở dưới bếp không lên nữa. Hay đi đường vòng lấy xe chuồn luôn. Đang rối thì cô Trang đã kéo nó lên nhà rồi.

- Bố mẹ về rồi ạ. - Cô Trang.

- Bố... à… bác trai, bác gái đi làm về ạ. - Hoa có cái tật đó là cứ nói lúc rối vấn đề gì là y như rằng bị nói nhầm, nói thiếu chữ, hay nói theo người khác như hiện tại.

- Chưa gì đã gọi là bố rồi, muốn đi làm dâu luôn hử. Giới thiệu với cô chú đây là em gái cháu, học lớp chị Trang. Nó đến giúp chị ấy một số việc lại gặp cháu ở đây nên chị Trang giữ lại để ăn trực ạ. - Hay lắm anh trai! Nguyễn Như Hoa muốn lao vào đấm lão ngay lập tức. Đã ngại thì thôi, có anh trai ở đây tưởng đỡ hơn đôi chút, ai mà ngờ lão còn khịa nó cái vấn đề chào nhầm ấy chứ.

- A, là em của Kiệt à, gọi bố cũng được đấy chứ, người nhà, người nhà cả. Nào nào càng đông càng vui mà, chuẩn bị ăn thôi. - Ông Dương Đức Phong cười ha ha đến là vui sau đó bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm.

——————————————————————



Ngoại truyện nho nhỏ theo lời kể của Khôi em.

Lại là tôi đây. Hôm nay là sinh nhật của tôi và Khôi anh. Chúng tôi chẳng mời ai nhiều vì cũng lớn rồi mà, đâu còn tổ chức lấy vui như trẻ con nữa. Nên chỉ mời mỗi anh Kiệt đến ăn bữa cơm thôi. Hơn nữa từ hôm ăn ở nhà anh lúc gần hết hè thì mấy anh em chưa ăn uống cùng nhau bữa nào nữa cả.

Nhưng thật không ngờ, hôm nay còn có một vị khách khác nữa. Đó là Hoa.

Chiều, hai anh em mua đồ về đến nhà, có thấy một chiếc xe đạp điện trong chỗ để xe. Tôi cũng không để ý lắm chỉ nghĩ đó là học sinh của chị gái đến làm gì đó thôi. Nhưng hai người họ làm gì không biết, mà chẳng thấy ra khỏi phòng gì cả.

Mãi đến tầm năm giờ chiều, tôi đang ở ngoài cửa nhà thì nghe thấy có tiếng con gái. Đi vào thì thấy em đang nói chuyện với anh Kiệt rồi lại đến chị tôi hỏi hai người họ quen nhau à. Tôi đẹp trai tốt bụng mà, sợ hai người họ ngại không biết trả lời thế nào nên tôi nói hộ.

- Người yêu anh Kiệt đấy.

Nhưng mà con bé Hoa nó ngại hay sao mà không dám nhận còn bảo anh trai chứ. Tội anh tôi thật người yêu không dám giới thiệu mình thì thôi người khác nói hộ rồi mà còn phủ nhận như vậy. Nhìn anh thì không ra vấn đề gì, vẫn vui vẻ lắm. Trong giây phút ấy tôi nghĩ: dối lòng hẳn là rất mệt mỏi đi.

Nhưng trong khoảnh khắc ngay sau đó, tôi lại phát hiện ra có gì đó sai sai, em thì bảo “về nấu cơm cho bố mẹ”, anh lại nói “bố mẹ sang bà ngoại rồi”, lại còn “sao không ai bảo em”.

Thế hai người là anh em thật à? Hai người họ lại lừa tôi sao? Ôi anh trai tôi, lại lừa tôi như thế ư? Tổn thương trái tim nhỏ bé quá.

Tôi sắp xếp lại sự việc trong đầu một lần, đúng là một tuần mấy buổi em đều mang cơm trưa đến cho anh Kiệt. Trước thì tôi không để ý chứ từ hôm biết em là “người yêu” của anh trai thì em cũng vô tình dễ đi vào sự chú ý của tôi hơn. Rồi lại còn việc anh Kiệt tự nhiên lại có một cô người yêu mà không thấy làm quen gì cả. Không giải thích gì mà tôi cũng tin chứ. Sau đó là việc anh chẳng ghen khi thấy em quen thằng khác. Lại cả cái đợt gặp mẹ em trước cửa nhà em nữa. Làm gì có chuyện đã gọi bố mẹ người yêu là bố mẹ rồi còn ngại không dám thừa nhận người yêu chứ.

Lượng thông tin này không phải là quá lớn. Nhưng thật không thể ngờ được, anh trai yêu quý lại đi lừa em trai yêu dấu sao?

Tôi đi hỏi anh thì anh chỉ cho tôi một ánh nhìn “khinh bỉ” đối với một thằng con nít ranh dễ lừa, nói:

- Chú mày có từng hỏi lại chưa? Cứ thế mà tin thì trách ai.

- Sao anh lại nói như thế, em bị tổn thương nặng nề nha. Lần trước anh còn bảo em “gọi chị nghe cũng được đấy” kìa. Em không hỏi anh cũng phải nói chứ. -Tôi.

.......

Lúc bố mẹ tôi về, thấy anh Kiệt thì nói chuyện cũng rôm rả hơn hẳn mọi ngày. Hai người họ cũng coi anh thành con trai luôn rồi. Chuyện này cũng không phải lần đầu thấy nên không đáng nói là bao. Nhưng lúc chị gái mới cùng với Hoa đi lên nhà. Nghe em chào một tiếng “bố” mà tôi bật cười.

Lần đầu tiên tôi thấy em chẳng phải là cô nhóc hay cãi nhau với tôi. Mà sự ngây ngô của em đáng yêu đến lạ.