Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

11. Đi cùng nhau

Thời Vũ theo chân Hứa Nghiễn Sinh về nhà, cậu chợt nhận thấy ra riêng sau khi tốt nghiệp là một quyết định sáng suốt, đêm nào không muốn về thì không về, ở nhà chắc chắn sẽ hỏi lung tung này nọ, không được tự do.

Đêm nay Hứa Nghiễn Sinh uống không ít, vừa vào cửa đã kéo Thời Vũ vào phòng ngủ, vùi mặt vào cổ cậu hôn nhẹ, giọng hơi khàn khàn: “Ngày mai anh còn phải đi làm, hôm nay tốc chiến tốc thắng…”

Thời Vũ nâng hông, chầm chậm cọ sát hạ bộ của Hứa Nghiễn Sinh.

Hắn cười một tiếng, xoay cậu 180 độ nằm sấp trên giường làm đầu cậu ong ong một lúc, khi tỉnh táo lại nửa người dưới đã trần truồng từ bao giờ.

Hứa Nghiễn Sinh lấy ra một cây thước từ tủ đầu giường, dán thước lạnh như băng lên mông Thời Vũ. Cậu run nhẹ vì cái lạnh đột ngột, đưa tay ra sau nắm lấy thước trong tay hắn, trầm giọng hỏi: “Nhẹ một chút được không?”

Ngón tay Hứa Nghiễn Sinh tách hai cánh mông Thời Vũ, đầu ngón tay xoa xoa miệng huyệt đang co rúm. Rõ ràng còn chưa bôi trơn, chẳng qua chỉ trêu đùa vài cái mà Hứa Nghiễn Sinh cảm giác miệng huyệt đã có chút ẩm ướt.

“Đánh nhẹ một chút, hay chịch phải nhẹ một chút?” Hứa Nghiễn Sinh hạ giọng hỏi.

Thời Vũ đỏ mặt: “Đều… nhẹ một chút…”

“Quỷ yếu ớt…” Hắn bật cười.

Thực ra hôm nay Hứa Nghiễn Sinh không có ý đánh cậu bao nhiêu, cầm thước uy hiếp là chính, Thời Vũ nhìn thấy thước thì ngoan hơn nhiều.

Hứa Nghiễn Sinh giúp Thời Vũ mở rộng, ngón tay di chuyển ra vào trong cơ thể cậu, đầu ngón tay chọc ghẹo đóa hoa nhỏ, sau đó cầm thước lên quất một phát vào khe mông.

Thời Vũ kẹp chặt mông ngay lập tức, chịu đựng xấu hổ quay đầu lên án: “Anh, sao anh lại đánh chỗ đó hả…”

“Chỗ nào?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.

Thời Vũ làm sao có thể nói, nói rồi hắn sẽ có lí do dày vò cậu. Thước quất liên tục ba lần lên miếng thịt mềm ở miệng huyệt khiến nó nhanh chóng đỏ lên.

Lỗ nhỏ của Thời Vũ đã được mở rộng ẩm ướt, sau khi bị đánh vài lần dường như lại sắp chảy ra nước, miệng lỗ liên tục khép mở như đang đòi đút.

“Là chỗ nào?” Hứa Nghiễn Sinh vẫn chưa chịu thôi.

“Em…” Thời Vũ xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, cả người như bốc hơi nóng, nói không ra từ kia.

Hứa Nghiễn Sinh cũng không bắt cậu phải nói, có nói hay không cũng phải bị đánh cả thôi, chỉ là muốn trêu chọc cậu một chút.

Hắn đưa tay vuốt ve miệng huyệt hai lần, một tay lấy gel bôi trơn, thuận thế đâm vào rút ra khoảng chừng mười lần. Thời Vũ bị hắn dùng đầu ngón tay chịch đến ưm ưm a a không ngừng, rút ngón tay ra còn dục cầu bất mãn, lắc eo đòi hỏi nhiều hơn.

Hứa Nghiễn Sinh lau sạch toàn bộ gel trên tay và dịch ruột trên mông Thời Vũ, quăng thước, dùng ba ngón tay đánh vào kẽ mông cậu.

“Á…” Thời Vũ vừa đau vừa sướng, đầu nấm phía trước đã tiết dịch, chất nhầy chậm rãi nhỏ xuống ga giường, kéo ra sợi chỉ bạc khiêu dâm.

Hứa Nghiễn Sinh lấy tay đánh miệng huyệt Thời Vũ đỏ bừng, cái miệng nhỏ không ngừng co rúc hé mở giống một đóa hoa đang nở rộ.

“Anh… A!” Thời Vũ nghẹo ngào: “Nhanh lên… Đừng đánh, đi vào…”

Hứa Nghiễn Sinh đỡ eo cậu, quái ác dán dương v*t vào mông cậu đẩy đẩy: “Xin anh đi.”

Thời Vũ bây giờ không cần mặt mũi nữa, dùng cái mông cọ cọ lấy lòng, nhỏ giọng nói: “Xin anh đó, vào đi.”

Hứa Nghiễn Sinh cởi thắt lưng, nắm lấy cổ tay Thời Vũ kéo ra sau rồi trói vài vòng quanh cổ tay, Thời Vũ vùng vẫy mấy lần, thấy không thể thoát ra đành cam chịu số phận.

Nhưng Hứa Nghiễn Sinh vẫn chưa cảm thấy đủ, hắn nhấc eo Thời Vũ lên, đẩy hai chân của mình vào hốc đầu gối cậu, Thời Vũ hiểu ra, tự giác quỳ dậy, chống vai lên giường và dụi trán vào ga, nghiến răng nói: “Được chưa?”

Lần này Hứa Nghiễn Sinh rất hài lòng, hắn đeo bao cao su cho mình và đi vào. Hai chân Thời Vũ mở rộng, Hứa Nghiễn Sinh ra vào rất nhịp nhàng, bắt đầu chầm chậm thử đung đưa hai lần thăm dò, thấy Thời Vũ không có phản ứng gì quá lớn liền nhanh chóng đâm rút.

Thời Vũ bị hắn đẩy đưa lên xuống, một hồi chịu không nổi liền mở miệng rên rỉ. Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ nặng nề như chất kích thích Hứa Nghiễn Sinh, càng kích thích hắn càng tấn công nhanh và dữ dội. Thời Vũ cảm thấy trán và vai mình cọ vào ga giường phát đau, nhưng nó không ảnh hưởng đến từng đợt khoái cảm đang dần bùng nổ hơn.

Cậu muốn bắn nhưng không có tay không tự an ủi mình được, nhìn Hứa Nghiễn Sinh cũng không có ý giúp, cậu chỉ có thể rên rỉ cầu xin hắn sờ mình.

Dâm dịch từ nơi hai người giao hợp chảy ra, theo bắp đùi chảy xuống dưới, gel bôi trơn cũng bị dập mạnh tạo thành bọt trắng, tiếng nước nhớp nháp cùng âm thanh tanh tách vang lên không dứt. Thứ lấp đầy cả căn phòng là hormone nguyên thủy thuần túy của đàn ông và ham muốn, vô hình thôi thúc dục vọng mãnh liệt hơn.

Căn phòng nhuốm màu tình dục, xen lẫn mồ hôi và mùi rượu.

Khi Hứa Nghiễn Sinh rời đi vào buổi sáng hôm sau, Thời Vũ mơ màng nhận ra nhưng quá mệt mỏi để tỉnh dậy, tuy phía sau khó chịu nhưng không ảnh hưởng mấy đến giấc ngủ của cậu.

Cho đến khi hoàn toàn tỉnh lại đã hơn 10 giờ sáng.

Trong phòng không người, Hứa Nghiễn Sinh đã đi làm, cậu nằm trên giường sững sốt một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy cả người đều đau nhức, cổ tay bị siết đỏ, bả vai rất đau, miệng huyệt cũng không thoải mái.

Ngày hôm qua hẳn là lần kịch liệt nhất của bọn họ, cũng thể hiện đầy đủ bộ mặt bá đạo và tồi tệ của Hứa Nghiễn Sinh, không cho cậu sờ không để cậu cọ. Mềm giọng cầu xin hắn không biết bao nhiêu lần hắn mới chịu xoa dịu mình một ít, Thời Vũ cảm thấy tối hôm qua cả người mình đều bị mất hết.

Lật điện thoại, có tin nhắn Hứa Nghiễn Sinh gửi cách đây không lâu: Tỉnh thì gọi điện.

Cậu hắng giọng, bấm số của Hứa Nghiễn Sinh, thật lâu sau hắn mới bắt máy.

Giọng Thời Vũ khàn khàn: “Alô, anh yên tâm ném em một mình ở nhà anh vậy mà được à.”

Hứa Nghiễn Sinh cười một tiếng: “Đồ đáng tiền anh khóa hết rồi, em không cầm đi được đâu.”

“Vậy em…”

“Ở nhà chờ anh, buổi trưa anh trở về một chuyến, muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được…” Thời Vũ suy nghĩ cho cái mông mình một chút, khuất nhục nói: “Thanh đạm chút đi.”

12 giờ rưỡi Hứa Nghiễn Sinh về nhà mua một bát Tonkotsu ramen cho cậu, hắn không thể ngồi quá lâu, buổi chiều còn phải quay lại làm việc.



Thời Vũ hút mì sột soạt xong mới chú ý tới Hứa Nghiễn Sinh còn mang theo một cái gối nhỏ trở về, hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Mạch chẩm.” Hứa Nghiễn Sinh ra hiệu cậu bước tới, ý bảo ngồi xuống.

Thời Vũ ngạc nhiên: “Anh còn biết bắt mạch?”

“Ừ.” Hứa Nghiễn Sinh nắm tay cậu đặt lên: “Thả lỏng tay.”

Thời Vũ làm theo, Hứa Nghiễn Sinh bắt chuẩn được mạch đập của cậu, an tĩnh nghe một lúc, sau đó di chuyển một chút tiếp tục đếm, cuối cùng lại đổi tay. Bắt mạch xong ra lệnh: “Le lưỡi ra anh nhìn một chút.”

Thời Vũ ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi.

“Uống nước nhiều không?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.

“Thì… bình thường…”

“Khô miệng không?”

Hắn liên tục hỏi một số câu, Thời Vũ trả lời từng câu một, cuối cùng Hứa Nghiễn Sinh cất mạch chẩm, dặn dò: “Ít ăn đồ cay, đừng thức khuya, may mắn em không kén ăn, nếu thiếu vitamin chắc chắn sẽ nổi mụn trên mặt”.

Thời Vũ sửng sốt: “Hả…”

Hứa Ngạn Sinh đứng dậy, một tay chống bàn, nhìn cậu từ trên xuống, nghiêm túc nói: “Điều anh vừa nói tốt nhất là nên làm đi. Dạ dày em ẩm nóng là do thói quen nghỉ ngơi và làm việc không tốt tạo thành, ngẫm lại, chỉ dán thuốc chắc chắn không có tác dụng.”

Thời Vũ mở to mắt nhìn hắn: “Ồ… Em biết rồi.”

“Ừ.” Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu ngoan ngoãn, cũng không nghiêm túc như vậy nữa: “Anh trở về kê thuốc cho em, em nghỉ một lát. Buổi chiều nếu đi được thì tự đến bệnh viện lấy thuốc dán, lúc dán thuốc không ăn đồ sống nguội, đồ dầu mỡ, đồ cay. Nếu ăn vào sẽ gây ngứa, tự mình cân nhắc.”

Thời Vũ suy nghĩ một chút liền cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, còn có thể ăn gì nữa? Ngày ngày húp cháo thôi rồi.

“Được rồi…” Thời Vũ xìu xuống cái bẹp.

Hứa Nghiễn Sinh bóp bóp trái tai cậu: “Còn khó chịu không?”

“Cũng ổn.” Thời Vũ nói: “Hôm qua anh bôi thuốc cho em à? Tuy vẫn đau nhưng không đến mức không chịu nổi.”

Hứa Nghiễn Sinh búng trán cậu: “Vậy là được, không uổng công anh thức đêm bôi thuốc cho em.”

Thời Vũ hỏi: “Anh có vội không? Nếu không đợi em thay quần áo cùng nhau đi.”

Hứa Nghiễn Sinh hất cằm ra hiệu cho cậu đi thay, còn mình uống một hớp nước chờ đợi.