*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
19. Hôm nay em đẹp trai không?
Ngày hôm sau Hứa Nghiễn Sinh còn phải đi làm, hắn lấy chiếc áo sơmi đã giặt hôm qua từ trên ban công xuống, Thời Vũ thức dậy cùng hắn, chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
“Thuốc hôm qua em mang về đâu?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
Thời Vũ đánh răng, nói hàm hồ không rõ: “Hình như em để ở cửa vào.”
Hứa Nghiễn Sinh đi ra lấy thuốc, vô tình đụng phải hộp trang sức đặt ở huyền quan, vòng tay trên hộp bị hắn làm rớt xuống đất.
Thời Vũ khá làm đỏm, thỉnh thoảng sẽ đeo những món đồ nhỏ này, nhưng số lần không nhiều, Hứa Nghiễn Sinh cũng chưa nhìn thấy lần nào. Hắn nhặt lên nhét vào hộp giúp Thời Vũ, bên trong nhét đầy dây chuyền, vòng tay, bông tai, nhẫn… bừa bãi hết sức, không có gì gọi là ngăn nắp, cứ lấy nắp đậy lại, nhìn từ bên ngoài thì đúng là gọn gàng.
Gân trên trán Hứa Nghiễn Sinh giật giật, nhìn thấy đống hỗn độn như vậy là khó chịu, hắn đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cố nhịn sự khó ở mà đậy hộp lại, chuẩn bị dán thuốc cho Thời Vũ.
Nếu giúp cậu xếp gọn sẽ không có đủ thời gian.
Thời Vũ rửa mặt đi ra thấy Hứa Nghiễn Sinh bưng một cái bát nhỏ, đổ bột thuốc vào đó, thêm vài giọt nước màu nâu mà bệnh viện đưa cho, khuấy đều rồi bôi lên miếng dán.
Đây là những gì Hứa Nghiễn Sinh ngày hôm qua đã dạy cậu, Thời Vũ nghe thấy đơn giản, cũng có thể làm được.
“Hôm nay anh làm cho, mai mốt tự mình làm.” Hứa Nghiễn Sinh quay đầu nhìn cậu: “Lát nữa thu dọn hộp trang sức của em đi, bừa bộn.”
Thời Vũ vẫn còn đau mông, cậu xấu hổ sờ mũi, cười nói: “Anh lục hộp trang sức của em làm gì?”
“Vô tình đụng rớt vòng tay, bỏ vào hộp cho em thì thấy.” Hứa Nghiễn Sinh làm xong miếng dán, ra hiệu Thời Vũ vén lên áo lên, dán xong lại nói: “Hôm nay dán sớm, chú ý thời gian, dán lâu cũng không hiệu quả gì.”
Thời Vũ nhìn đồng hồ đeo tay: “5 giờ chiều thì xé… Anh làm rớt vòng tay của em mà không đền em một cái à?”
Hứa Nghiễn Sinh búng trán cậu: “Tống tiền anh? Đâu có làm hư.”
Thời Vũ chỉ nói thư vậy, thay đồ xong thì cùng Hứa Nghiễn Sinh ra ngoài.
Mấy ngày nay cậu cần phải ở nhà vẽ tranh, nộp tranh cho bên A mấy lần người ta đều không hài lòng, Thời Vũ sửa đến bực bội, mãi đến ngày cậu dán miếng thuốc cuối cùng, bên kia mới quyết định vẫn là bức tranh ban đầu. Thời Vũ tức suýt bật ngửa, quyết tâm sau khi nhận khoản thanh toán cuối cùng sẽ block cái người lắm điều nhiều ý này, không hợp tác nữa.
Nhưng tiền vừa đến tay, Thời Vũ kinh ngạc vì nó còn nhiều hơn một nửa so với số tiền thỏa thuận.
Cậu đi hỏi, người ta nói bởi vì làm phiền cậu sửa đi sửa lại nhiều lần cho nên thêm một ít phí vất vả.
Bỗng chốc Thời Vũ không muốn block nữa…
Ngay sau khi trở về tự do, cậu ở nhà khui một chai bia đã mua trước đó và gọi một nồi lẩu cay về ăn, quá đã.
Buổi chiều, Hứa Nghiễn Sinh tranh thủ gửi tin nhắn cho cậu, hỏi bữa trưa ăn gì, hắn cũng đoán được hôm nay cậu nhất định sẽ buông thả mình mà ăn nhậu no nê.
Thời Vũ: Lẩu cay! Còn có tôm!
Thời Vũ: 【Hình ảnh】
Hứa Nghiễn Sinh: Em cứ ăn thế đi, vài ngày nữa kiểm tra lại nếu còn vấn đề thì phải dán như cũ.
Thời Vũ: Em không dán!!
Thời Vũ: Nóng thì nóng!
Thời Vũ: Em muốn ăn!
Thời Vũ: Em muốn uống rượu!
Thời Vũ: Em muốn xả láng!
Hứa Nghiễn Sinh gửi cho cậu 1 like .
Thời Vũ: Dạo này anh không có ngày nghỉ à?
Hứa Nghiễn Sinh: Cuối tháng có một ngày, còn hơn một tuần nữa, sao nào?
Thời Vũ: Mấy ngày nay mẹ anh còn đưa cơm cho anh không?
Hứa Nghiễn Sinh: Hết từ lâu rồi, mấy ngày đó là rãnh rỗi mới nấu cơm đưa cho anh.
Thời Vũ: Đáng thương thía! Cũng không ăn được lẩu cay nữa!
Hứa Nghiễn Sinh: Đúng vậy, em còn gửi ảnh cám dỗ anh.
Hứa Nghiễn Sinh: 【Thở dài】
Thời Vũ: 【Hehe】【Hehe】
Thời Vũ: Chờ lúc đó anh nghỉ, hai mình ra ngoài ăn canh cá dưa chua được được không? Lâu rồi em chưa ăn cá.
Hứa Nghiễn Sinh: Em mời?
Thời Vũ: Từ đây đến đó nếu anh mời em thêm chầu rượu thì em mời anh ăn, hợp lí không 【Cười liếc mắt】
Hứa Nghiễn Sinh: Được thôi, lựa ngày không bằng làm ngay, tối nay được không?
Thời Vũ: Chốt!
Trước khi Hứa Nghiễn Sinh rời đi đã bảo cậu xếp gọn lại hộp trang sức, cơm nước xong Thời Vũ liền nghe lời làm ngay. Chiếc hộp này là mẹ cậu mang đến, những thứ lặt vặt này cậu có rất nhiều nhưng về cơ bản thì không nhớ đến, thỉnh thoảng đeo một lần, đi về là ném vào trong, lâu ngày thành một đống lộn xộn.
Hôm nay cậu cố ý thay đổi bản thân một chút, tóc tai vuốt vuốt, trước khi ra ngoài còn đeo thêm chiếc nhẫn kim loại.
Hứa Nghiễn Sinh thường không tan làm quá sớm cho nên Thời Vũ ra khỏi nhà cũng muộn, lúc đến cửa quán rượu vừa vặn gặp được Hứa Nghiễn Sinh đang đỗ xe.
Hắn nhướng mày khi nhìn thấy cậu, nhận ra hôm nay cậu không giống thường ngày.
Thời Vũ nghênh ngang đi tới, chắp tay sau lưng nhìn hắn: “Hôm nay em đẹp trai không?”
Hứa Nghiễn Sinh ngắt mặt cậu, khoác vai đi vào trong: “Em ngày nào cũng đẹp, anh bạn nhỏ.”
Thời Vũ vui vẻ, có chút nhảy dựng lên: “Anh hôm nay gọi cocktail cho em đi.”
Hứa Nghiễn Sinh đẩy cửa ra, cùng cậu đi vào: “Được.”
“Em phát hiện mỗi lần anh đến đây chỉ uống một chút ít, hoặc là một ly coctail, hoặc là hai ly Nhạn Thanh.” Thời Vũ cùng hắn tìm một chỗ ngồi xuống cạnh quầy bar.
Bartender hôm nay là người mà Thời Vũ đã gặp lần trước, anh ta có vẻ còn nhớ hai người bọn họ, vẫy tay và nở nụ cười.
“Anh uống không giỏi, lại là bác sĩ phải mổ chính, phải lên bàn mổ, uống nhiều rồi thần kinh dễ tê liệt, khả năng xảy ra tai nạn rất cao.” Hứa Nghiễn Sinh cởi hai cúc áo sơmi, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh.
Thời Vũ sáng tỏ, gật gật đầu: “Vậy ngày mai anh có phẫu thuật không? Hôm nay uống rượu được không?”
Hứa Nghiễn Sinh nói: “Ngày mai không có, gần đây ít bệnh nhân, chủ yếu vẫn là mấy ca trước đây.” Dứt lời hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu người phục vụ: “Một ly MaiTai, một ly Whiskey hồng trà cheese muối biển, cám ơn.”
Thời Vũ nghe xong hỏi hắn: “Ly nào cho em?”
“Anh uống MaiTai.” Hứa Nghiễn Sinh đáp.
Thời Vũ bỉu môi không nói nên lời: “Anh gọi cho em đồ uống của con gái à?”
“Uống thì biết.” Hứa Nghiễn Sinh cười một tiếng: “Nào có cô gái uống con trai uống, trước đây anh còn uống một ly cocktail tên White Lady, chỉ cần nó ngon là được rồi.”
Thời Vũ từ chối cho ý kiến, cậu không thích cheese lắm, nhưng Hứa Nghiễn Sinh gọi món cho cậu chứng hắn đã từng uống, hơn nữa mùi vị cũng không tệ.
Rượu của Thời Vũ không được tính là cocktail, nhưng vì bên trong có Whiskey nên miễn cưỡng coi là rượu, không dễ pha như MaiTai nên rượu của Hứa Nghiễn Sinh được đưa lên trước.
Hứa Nghiễn Sinh gõ miệng ly: “Nếm miếng không?”
Thời Vũ tự mình bưng lên nhấp một ngụm, khá hợp khẩu vị của cậu, quyết định lần sau sẽ uống cái này.
“Có phải anh luôn đến quán rượu này không?”
“Cũng không, trước kia nửa năm cũng không tới được một lần, đây là do đụng phải em đó thôi.” Hứa Nghiễn Sinh lắc lắc ly rượu.
Thời Vũ cảm thấy hắn hôm nay không đứng đắn, nói thật thật giả giả cũng không biết tin được không.
Thời Vũ đợi một lúc thì rượu của mình mới được đưa lên, phía trên là một lớp giống kem cheese, nếm thử thì bất ngờ nó cũng khá ổn áp.
“Ngon không?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
“Ngon, sau này anh cứ gọi rượu cho em đi, em tự xem menu cũng thấy váng đầu.”
Hứa Nghiễn Sinh bật cười, dừng một chút lại nói: “Tháng sau bệnh viện anh tổ chức hoạt động viện trợ y tế, đại khái cần phải đi mười ngày nửa tháng.”
Thời Vũ sửng sốt, cậu chưa từng tiếp xúc với những thứ này, thoạt nhìn hơi ngơ ngơ: “Tháng sau? Viện trợ y tế?”
“Cuối tháng sau, sắp vào thu rồi, mùa thu là thời điểm rất nhiều bệnh tật phát sinh, ở một số thôn núi xa xôi, kinh tế lạc hậu, cơ sở y tế không đầy đủ, một số bệnh đơn giản cũng không có cách chữa tốt hoặc không chữa được tận gốc.” Hứa Nghiễn Sinh từ từ uống một hớp rượu: “Cho nên hàng năm bọn anh đều có hoạt động viện trợ y tế này để đi giúp đỡ bọn họ, lần này đi cùng bệnh viện Đông Tân, họ là bệnh viện chuyên khoa mắt.”
Thời Vũ nghe xong không khỏi cau mày, cậu từ nhỏ cơm no áo ấm không trải qua cuộc sống khổ cực, công việc của cậu cũng là nuôi sống bản thân, chưa bao giờ tiếp xúc với loại này công việc, cũng chưa từng nghĩ ở một nơi xó xỉnh nào đó của đất nước, người ở đó ngay cả khám bệnh cũng là một điều xa xỉ.
“Vậy… Vậy các anh lần này đi đâu?”
“Còn chưa xác định, nhưng theo kinh nghiệm trước đây sẽ không ở mãi một chỗ, dọc theo đường đi thôi, một chỗ sẽ dừng lại đại khái hai ba ngày.”
“Năm nào anh cũng đi à?”
“Cũng không, nhưng dù sao anh và trưởng khoa cũng phải đi một người, cho nên coi như thay phiên nhau đi.”
“Ồ…” Thời Vũ vô thức uống một ngụm rượu, ngậm trong miệng một hồi, bởi vì không biết nên nói cái gì nên làm bộ miệng đang bận.
Hứa Nghiễn Sinh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu, mỉm cười đưa tay lên gãi gãi mũi cậu.