*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
22. Anh chính là một tên lưu manh!
Vì vết thương trên bắp chân, Thời Vũ cả ngày không ra khỏi của, buổi sáng cậu ăn hai lát bánh mì cùng sữa bò, buổi trưa ăn cơm niêu do Hứa Diên Sinh gọi, buổi chiều lại ngủ tiếp, thức dậy thì lướt điện thoại, xem TV.
Một ngày trôi qua như củi mục, đến gần giờ cơm, cậu lau bụi trong nhà, ngay cả khung cửa sổ cũng không bỏ qua.
Hứa Nghiễn Sinh về đến nhà đã gần 8 giờ, mang theo một phần bánh mì cà ri gà, thêm một phần cơm chiên lạp xưởng.
Thời Vũ vừa ăn vừa tranh công: “Hôm nay em lau sạch bàn, tủ, cả cửa sổ.”
Hứa Nghiễn Sinh cười, xé bánh mì chấm sốt cà ri nhét vào miệng cậu: “Ngoan.”
Thời Vũ ăn đến híp mắt: “Hay là hôm nay em không về nhà nữa vậy, ngày mai dấu lặn xuống em tự về lấy đồ cũng được, muộn rồi.”
“Không cần, lát nữa anh mang theo quần áo, buổi tối không về nữa.” Hứa Nghiễn Sinh nói.
Đây là muốn qua đêm ở chỗ cậu, Thời Vũ cười híp mắt, trêu đùa nói: “Anh chắc chắn em sẽ đồng ý cho anh ở nhà em à?”
Hứa Nghiễn Sinh cũng không ngẩng đầu: “Vậy bây giờ em ra ngoài đi, anh cũng không muốn em ở nhà anh.”
Thời Vũ cười hì hì: “Sao có thể! Em đương nhiên thích anh đến, đúng là rồng đến nhà tôm!
Hứa Nghiễn Sinh liếc cậu một cái, tiếp tục ăn cơm.
Hai người cơm nước xong xuôi liền xuất phát, đến nhà Thời Vũ vừa đúng 10 giờ, Hứa Nghiễn Sinh lấy quần áo tắm rửa, đi ra thấy Thời Vũ đang thu dọn quần áo bẩn trên sofa.
Lần trước mới dọn dẹp phòng chưa lâu mà bây giờ trên sofa của cậu đã có mấy bộ quần áo chất đống.
Hứa Nghiễn Sinh nhắm mắt làm ngơ, lau tóc đi vào phòng ngủ.
Thời Vũ dọn dẹp xong tiến vào, bổ nhào lên người hắn: “Anh xem chân em, còn nghiêm trọng không?”
Hứa Nghiễn Sinh cúi người lấy tay ấn ấn: “Còn đau không?”
“Có chút… “Thời Vũ nhịn không được lên án:” Dù sao hôm qua bị anh đánh sưng lên.”
“Cởi quần ra, tiện thể nhìn mông em một chút, tắm rửa xong bôi thuốc cho em lần nữa, ngày mai chắc chưa lặn được đâu, phải mất ba bốn ngày.”
Thời Vũ thoăn thoắt cởi quần, không biết là trên mông nhiều thịt hay như thế nào, dù sao cũng lành nhanh hơn bắp chân một chút, Hứa Nghiễn Sinh lại tát hai cái lên mông cậu: “Đi tắm đi.”
Hứa Nghiễn Sinh sợ vết thương của cậu chưa lành nên khi đến đây còn đặc biệt mang theo một tuýp thuốc mỡ, lần này dùng xong sẽ để lại ở nhà Thời Vũ.
Tối hôm qua hắn ngủ không đủ, mặc dù giữa trưa ở bệnh viện ngủ bù nhưng chỉ thiếp đi một lúc cũng chẳng thấm vào đâu, hắn chống đỡ tinh thần bôi thuốc cho Thời Vũ.
“Hôm nay anh ngủ sớm đi.” Thời Vũ nằm phơi mông trên giường chờ thuốc khô.
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu, xốc chăn lên nằm xuống. Thời Vũ bò về phía trước, gối lên đùi hắn bấm điện thoại.
Một bàn tay ấm áp phủ lên đầu, còn vò vò hai cái, Thời Vũ cầm tay hắn kéo xuống, nắm trong tay không buông.
Hứa Nghiễn Sinh cười một tiếng: “Mấy ngày trước anh đặt mua một chiếc gương, ngày mai chắc sẽ tới. Em lấy đồ xong thì quay lại đợi, nhìn xem thợ lắp gương.”
“Gương? Lớn lắm à? “Thời Vũ bất ngờ.
“Ừ, gương toàn thân.”
Thời Vũ hỏi: “Để ở đâu?”
“Phòng ngủ, chỗ góc giường.” Ngón cái Hứa Nghiễn Sinh sờ tới sờ lui trên mu bàn tay cậu.
“Trong phòng khách của anh không phải có một tấm gương soi toàn thân sao? Sao còn mua nữa? Tự luyến dữ vậy!” Thời Vũ châm chọc.
Hứa Nghiễn Sinh cười một tiếng: “Không tiện…”
Thời Vũ oán thầm có cái gì không tiện, không phải đi thêm vài bước thôi sao, làm như nhà anh 500 mét vuông không bằng…
“Được thôi, buổi chiều hay buổi sáng? Nếu là buổi chiều em sẽ về nhà mình ăn bữa cơm rồi đến.”
“Buổi chiều.” Hứa Nghiễn Sinh vỗ lưng cậu, nghe Thời Vũ lên tiếng đáp lại cũng không nói gì nữa, chỉ chốc lát sau hắn đã ngủ say.
Lúc này mới 11 giờ, còn lâu mới đến giờ Thời Vũ đi ngủ, buổi chiều cậu đã ngủ một giấc, bây giờ không buồn ngủ tí nào nhưng không thể chơi game sợ ồn ào quấy rầy giấc ngủ của hắn, quyết định lấy bảng vẽ qua làm việc.
Một Hứa Nghiễn Sinh đẹp trai như vậy nằm ngay trước mặt, Thời Vũ sao có thể đi vẽ người khác. Cậu bò lên một chút, lại gần Hứa Nghiễn Sinh, đặt bảng vẽ lên giường, chống người nằm vẽ.
Cậu ít khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Hứa Nghiễn Sinh, rất hiếm lạ, hắn ngủ rất thành thật, trên cơ bản ngủ như thế nào ngày hôm sau tỉnh lại như thế đó, dáng ngủ nề nếp, không như Thời Vũ ngủ còn có thể gác chân gác tay lên người khác.
Bản thân Thời Vũ không biết mình đang cười, liếc mắt nhìn Hứa Nghiễn Sinh rồi vẽ mấy nét trên bảng, đôi khi nhìn đến say mê, có thể nhìn chằm chằm hắn 5 phút đồng hồ.
Thật sự rất đẹp! Trai đẹp thế này mà không vẽ thì thật đáng tiếc.
Bởi vì người ở ngay trước mặt nên hôm nay Thời Vũ rất có cảm hứng, vẽ xong một bức chưa tới 1 giờ sáng, thậm chí đã lên màu xong, cũng không phải màu sắc rực rỡ gì.
Thời Vũ hài lòng nhìn tác phẩm của mình, rồi lại nhìn mặt Hứa Nghiễn Sinh, có cảm giác thôi thúc muốn đem bức tranh này đăng lên Weibo.
Vẫn thôi, dù sao nhân vật chính là Hứa Nghiễn Sinh, vẫn phải có sự đồng ý của hắn mới được.
Thời Vũ cũng chuẩn bị đi ngủ, tắt đèn chui vào chăn, còn ủn ủn Hứa Nghiễn Sinh sang bên kia. Hứa Nghiễn Sinh suýt nữa bị cậu đánh thức, hô hấp có chút rối loạn, theo bản năng nắm lấy bả vai Thời Vũ rồi trở mình ngủ tiếp.
Ngày hôm sau Thời Vũ về nhà, dì trong nhà đang nấu cơm, mẹ Thời thấy cậu trở về có hơi ngạc nhiên.
“Sao không nói một tiếng? “Mẹ Thời hỏi.
Thời Vũ đeo túi, bên trong chứa một ít quần áo cùng bảng vẽ, cậu ném lên sô pha: “Muốn về ăn ké bữa cơm, có phần của con không?”
“Có chứ, lần nào cũng nấu nhiều. “Mẹ Thời đánh giá cậu một phen:” Hôm nay còn đi đưa cơm không?”
Thời Vũ sờ mũi: “Có nhiều thì con đi đưa một chuyến.”
Mẹ Thời bật cười: “Ngày mai cũng về ăn cơm đi? Ngày mai có ba ở nhà.”
Thời Vũ đáp: “Được ạ, hôm nay ăn gì?”
“Có sườn và mấy món chay.”
Mỗi lần về nhà, Thời Vũ đều ăn được hai chén cơm, cậu nóng lòng muốn đưa cơm cho Hứa Nghiễn Sinh nên ngoáy vội vài đũa thật nhanh. Llỡ như hắn tự đi ăn rồi, lỡ đâu lại đụng phải mẹ hắn, cho nên lần này Thời Vũ đã sớm liên lạc trước.
Lúc cậu đến văn phòng Hứa Nghiễn Sinh đang xem bệnh án, bên cạnh có một bác sĩ trẻ trông giống như thực tập sinh đang đứng nơm nớp lo sợ.
Quả thật sắc mặt Hứa Nghiễn Sinh không tốt lắm, đoán chừng trước khi cậu đến đang giáo huấn người ta.
Hứa Nghiễn Sinh thấy cậu đến, vẫy tay ý bảo cậu đi vào rồi đem bệnh án trả lại cho bác sĩ trẻ, nói: “Cậu đi ăn cơm trước đi, đợi lát nữa trở về nói sau.”
Lần này Thời Vũ nhớ mang theo muỗng đũa, Hứa Nghiễn Sinh mở hộp nhìn thức ăn phong phú bên trong, thở dài: “Đồ ăn nhà em ngon thật đấy…. Lâu rồi anh chưa ăn sườn heo.”
Thời Vũ ngồi trước mặt hắn: “Căn tin các anh không có sao?
“Có, không ngon. “Hứa Nghiễn Sinh ăn cơm nhã nhặn nhưng không hề chậm, nuốt một ngụm rồi mới nói.
Thời Vũ cười: “Anh vừa mới mắng người ta à?
“Chỉ dạy bảo hai câu thôi.” Hứa Nghiễn Sinh uống một ngụm nước: “Cậu ta viết sai bệnh án, đây là lỗi rất nghiêm trọng. Nhưng không phải thực tập sinh do anh chỉ dẫn, chủ nhiệm còn ở đang trong phòng phẫu thuật, muốn mắng chỉ có thể đợi chủ nhiệm cậu ta đến mắng.”
“Anh liếc mắt là biết người ta viết sai bệnh án sao?”
Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu một cái: “Bệnh nhân đó trước kia anh có theo dõi một thời gian, sau này bận nên phân cho bác sĩ khác, bệnh tình của người đó anh cũng biết ít nhiều, viết sai hay không nhìn là biết.”
Thời Vũ cười giơ ngón cái lên: “Bác sĩ Hứa đỉnh!
Hứa Nghiễn Sinh ăn cơm xong rửa hộp cơm cho cậu, Thời Vũ không ở lại lâu, nói tạm biệt rồi rời đi.
Cậu trực tiếp đến nhà Hứa Nghiễn Sinh, đúng vậy, lúc trước bác sĩ Hứa đã đem mật mã nhà mình nói cho cậu rồi.
Đương nhiên là trao đổi, Thời Vũ cũng nói cho hắn mật mã nhà mình, trao đổi đồng giá, không lỗ không lời.
Cậu ở nhà đợi một lúc thì thợ đưa gương tới, chiều cao cũng xấp xỉ cậu, còn chiều rộng thì khiến cậu phải há hốc mồm.
Mua gương to thế để làm gì? Thời Vũ cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ thầm có phải lão súc sinh Hứa Nghiễn Sinh này lúc làm cậu còn muốn cậu nhìn cái gì không? Như thế thì quá xấu hổ! Lão già lưu manh này có sở thích kỳ quái gì vậy?
Thời Vũ chờ thợ giúp cậu đặt vị trí xong, liền chụp một tấm ảnh gửi cho Hứa Nghiễn Sinh, hỏi: “Để như vậy có được không?”
Hứa Nghiễn Sinh trả lời: “Được.”
Thời Vũ nhịn không được hỏi: “Cái gương này… rất lớn, anh mua để soi thật sao?”
Hứa Nghiễn Sinh: “Ừ, gương không soi thì để làm gì?”
Thời Vũ: “… Không phải vì làm chuyện xấu?”
Hứa Nghiễn Sinh: “Chuyện gì gọi là chuyện xấu?”
Thời Vũ nghẹn họng, không thể không cáu kỉnh: “Anh đúng là một tên lưu manh!”