Thời tiết sáng hôm sau không đẹp lắm, trời âm u và đổ cơn mưa nhỏ, Thời Vũ bị Hứa Nghiễn Sinh loay hoay đánh thức, trong lúc mơ mơ màng màng đã ghé vào nằm trên đùi hắn.
“Làm gì…” Ngày hôm qua khóc thật lâu, lại bị Hứa Nghiễn Sinh dày vò hơn hai tiếng, lúc này cổ họng cậu đã khàn khàn.
“Bôi thuốc.” Hứa Nghiễn Sinh bôi thuốc mỡ lên mông cậu, hôm qua bị đánh rất đau, bây giờ vết sưng vẫn chưa giảm, vết đỏ cũng chưa giảm, còn lờ mờ xuất hiện vài vết bầm tím.
Hứa Nghiễn Sinh lấy tay ấn một cái, Thời Vũ tỉnh táo ngay lập tức.
Lúc này là bảy giờ sáng, Hứa Nghiễn Sinh bôi thuốc xong lại thả cậu trở về ngủ tiếp, Thời Vũ ngáp một cái, đòi hôn hôn mới chịu ngủ lại.
Khi tỉnh dậy lần nữa đã sắp đến giờ cơm trưa.
Cậu lê bước nặng nề đi rửa mặt rồi ăn hai lát bánh mì.
Mông rất đau, cậu không muốn làm gì, chỉ nằm trên giường chơi điện thoại, buổi trưa Hứa Nghiễn Sinh đặt đồ ăn bên ngoài đưa tới, sợ cậu không thoải mái nên gọi mì hoành thánh thanh đạm, bánh dứa Hồng Kông cùng bánh bao xá xíu.
Bây giờ cậu ngồi không nổi, chỉ có thể nằm trên giường vẽ tranh, đơn đặt tranh nhận lúc trước đều đã vẽ xong. Hiện tại không có việc gì làm liền lôi mấy tấm hình ngày hôm qua chụp bóng lưng của Hứa Nghiễn Sinh ra, nhanh chóng vẽ nghệch ngoạc một tấm, đường nét hơi qua loa, hai tay chống giường lâu làm cậu khó chịu, vẽ xong cũng không chỉnh sửa nữa, tạm thời lưu lại.
Những gì cậu nói với Hứa Nghiễn Sinh ngày hôm qua không phải là nhất thời, cậu đã suy nghĩ rất lâu và muốn đăng hình Hứa Nghiễn Sinh lên Weibo, nhưng trực tiếp đăng ảnh thật có thể gây ra rắc rối không đáng có, dù sao anh ấy vẫn là bác sĩ, vẫn nên cẩn thận một chút.
Nhưng không đăng lại cảm thấy không cam lòng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đăng tấm cậu đã vẽ, không cố ý phát họa hoàn chỉnh diện mạo Hứa Nghiễn Sinh cho nên cũng không sợ bị nhận ra.
Trước đây cậu đã vẽ hai ba tấm cho hắn, đăng lên weibo trầm ngâm nửa ngày, suy nghĩ xem viết caption thế nào là thích hợp nhất.
Cuối cùng cậu cũng không thêm bất kì caption nào, chỉ đăng bức tranh đầu tiên cậu vẽ Hứa Nghiễn Sinh, chính là cái gương mặt khi ngủ vô hại của hắn, kèm thêm một thẻ tag tự tạo: # Họa sinh #.
Thời Vũ gửi wechat cho Hứa Nghiễn Sinh: Em đăng anh lên Weibo rồi!
Hơn một tiếng sau Hứa Nghiễn Sinh mới trả lời: Gửi qua đây xem.
Thời Vũ: Không, anh tự tìm đi [đắc ý]
Hứa Nghiễn Sinh bất lực: Không có weibo.
Thời Vũ: Người trẻ tuổi đều chơi weibo [ghét bỏ]
Hứa Nghiễn Sinh: Mông không đau?
Thời Vũ: Không có thì không có, về nhà em đăng ký cho anh một cái [nhếch miệng cười]
Hứa Nghiễn Sinh: Được, buổi tối mua cho em một phần lẩu xào cay, siêu cay được không?
Thời Vũ nhìn thấy hàng chữ này liền cảm thấy đau mông, mới sáng sớm hôm nay cậu đi WC đã đổ một thân mồ hôi, hôm nay nếu ăn một phần lẩu xào cay… Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, vội vàng trả lời: Em ăn cháo là được rồi…
Phía bên Hứa Nghiễn Sinh có công việc đột xuất, còn chưa kịp trả lời đã vội đi xử lý, đến khi trở về đã qua hơn một tiếng, trong điện thoại di động toàn là tin nhắn của Thời Vũ.
Thời Vũ: Em ăn cháo là được rồi thật mà…
Thời Vũ: Nhưng có thể mua cháo gà nấm hương được không? Cháo trắng ăn không vô, ngọt cũng không được.
Thời Vũ: Em chỉ thèm vậy thôi, anh đừng mua lẩu xào cay thật!
Thời Vũ: Nếu anh không trả lời em, sau này em sẽ không lên giường của anh nữa!
Thời Vũ: Không lên giường của anh, em muốn ăn gì thì ăn đó!
Thời Vũ: Hứa Nghiễn Sinh có phải anh đang bận không?
Thời Vũ: Ủy khuất.jpg
Thời Vũ: Sắp khóc rồi.jpg
Thời Vũ: Anh nhìn thấy thì phải trả lời em nha…
Hứa Nghiễn Sinh ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên rất muốn vứt bỏ hết thảy mọi thứ trong bệnh viện về nhà ngay lập tức, sau đó ôm Tiểu Vũ bảo bảo xoa nắn một hồi, dù sao bạn trai hắn cũng quá đáng yêu.
Hắn cười trả lời: Biết rồi.
Hứa Nghiễn Sinh: Vừa rồi có việc đột xuất.
Thời Vũ: À… Vậy tối nay có thể mua cháo trứng muối thịt nạc không?
Hứa Nghiễn Sinh: Không phải cháo gà nấm hương sao?
Thời Vũ: Đột nhiên không muốn ăn cái đó nữa.
Hứa Nghiễn Sinh: Được, còn muốn ăn gì nữa?
Thời Vũ: Em muốn ăn sủi cảo nhân ngó sen.
Hứa Nghiễn Sinh: Hôm nay tan tầm trở về anh mua nguyên liệu nấu ăn, buổi tối gói cho em một chút, ngày mai tự mình ăn.
Thời Vũ: Ôm một cái. JPG
Thời Vũ: Yêu anh. JPG
Thời Vũ: Hôn nhẹ. JPG
Hứa Nghiễn Sinh lục tung gói biểu tượng cảm xúc của mình rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra một cái: Moaaa.JPG
Nhìn con thỏ nhỏ màu hồng nhạt nháy mắt hôn gió, Thời Vũ cười đến không thẳng lưng nổi.
Hứa Nghiễn Sinh quả thực có một loại cảm giác đáng yêu rất kỳ quái, cậu có thể cảm thấy được đây không phải là một người biết gửi biểu tượng cảm xúc, bằng không sao có thể tìm một cái biểu cảm lại tốn hơn ba phút chứ? Khiến tin nhắn này và tin nhắn trước đó cách nhau một khoảng thời gian.
Cậu nằm sấp một buổi chiều, cảm thấy như vậy không được bèn chậm rãi đứng lên đi dạo một chút, vào phòng bếp mới nhớ tới túi củ năng ngày hôm qua. Hôm qua Hứa Nghiễn Sinh đã cho gọt vỏ một nửa, cậu chỉ ăn một ít, bởi vì chơi bị đánh gần chết, sáng sớm hôm nay Hứa Nghiễn Sinh đã ném tất cả những củ bị oxy hóa đi, chỉ để lại một phần nhỏ còn chưa kịp gọt.
Thời Vũ tự lấy dao gọt từng củ một, nhét vào miệng mấy cái, lại lấy màng giữ tươi bọc lại, nhét vào tủ lạnh ướp lạnh.
Lúc Hứa Nghiễn Sinh trở về đã là gần tám giờ tối, trên tay mang theo một khúc ngó sen, một miếng thịt và một túi vỏ sủi cảo.
Thời Vũ không bước nhanh nhẹn được, chỉ chậm rãi đi tới nhận lấy đồ đạc ném vào phòng bếp, sau đó cầm thìa chuẩn bị đi ra ngoài ăn cháo.
Hứa Nghiễn Sinh đổi giày, trước tiên ôm cậu vào lòng, hôn lên trán và môi một cái, sau đó bàn tay trượt đến mông cậu nhẹ nhàng vuốt ve: “Còn đau không?”
Thời Vũ bĩu môi: “Đau nha!
Hứa Nghiễn Sinh cười, xoa xoa đầu cậu: “Ăn cơm trước đi, buổi tối bôi thuốc cho em.”
Thời Vũ thấy trên bàn chỉ có một phần cháo, nhíu mày hỏi: “Anh không ăn sao?”
Hứa Nghiễn Sinh vào phòng ngủ thay quần áo, cao giọng nói: “Buổi chiều bạn gái bác sĩ Quách tới đưa cơm, còn gói một phần đầu sư tử (thịt viên), cậu ta chia cho bọn anh, giờ anh no rồi.”
Đầu sư tử!
Thời Vũ lại nhìn cháo thịt nạc trứng muối trong tay mình, đột nhiên cảm thấy không ngon nữa. Cậu phẫn uất hừ một tiếng, nếu không vì mông cùng cái lỗ nhỏ đều sưng lên, đừng nói đầu sư tử! Đầu cá băm ớt còn ăn được! Thèm để ý miếng cháo này sao!
Cậu tức giận húp hai ngụm, nghĩ thầm mấy củ năng kia anh cũng đừng hòng ăn, ăn đầu sư tử làm sao còn để mắt tới mấy củ năng kia chứ!
Ai ngờ Hứa Nghiễn Sinh thay quần áo xong đi ra chuyện đầu tiên chính là mở tủ lạnh lấy hành gừng tỏi, tự nhiên thấy được củ năng trắng nõn mềm mại được bọc trong màng bọc thực phẩm.
Hắn bật cười: “Để lại cho anh?”
Thời Vũ hung tợn: “Đúng vậy!”
Hứa Nghiễn Sinh thấy cậu cáu kỉnh, lắc đầu: “Muốn ăn đầu sư tử ngày mai anh về mua cho em một phần, hôm nay cô ấy mua ở quán Nam Phong, không ngon, ngày mai đến phường Thất Hoài mua cho em, quán bọn họ ngon nhất.”
Thời Vũ không tức giận nữa, cười đồng ý: “Được.”
Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy cậu rất buồn cười, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hắn xoay người vào bếp làm nhân sủi cảo.
Thời Vũ ăn xong cũng vào phòng bếp, đứng bên cạnh nhìn Hứa Nghiễn Sinh bận rộn, cậu không biết làm nên chẳng giúp được gì, cũng không thấy nhàm chán.
“Em đứng không khó chịu?” Hứa Nghiễn Sinh đem nhân thịt, ngó sen cùng gia vị các loại nhét vào máy xay thịt, hỏi.
Thời Vũ lắc đầu: “Không sao, em không động sẽ không đau.”
“Biết làm sủi cảo không?”
Thời Vũ sờ sờ mũi: “Không, em không biết nấu ăn.”
Hứa Nghiễn Sinh tiếp tục bận rộn, cậu vẫn đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng chỉ còn món sủi cảo này, Hứa Nghiễn Sinh dời trận địa đến phòng khách gói, Thời Vũ đặt một cái đệm dưới mông, sau đó ngồi ở đối diện hắn.
Bánh sủi cảo Hứa Nghiễn Sinh làm tròn tròn đáng yêu, hai ngón tay cái bóp một cái là gói xong một miếng sủi cảo béo trắng, không có ém miệng cầu kì nhưng cũng rất tinh xảo.
Thời Vũ ngẩng đầu: “Anh biết nấu cơm lúc nào?”
Hứa Nghiễn Sinh suy nghĩ một chút: “Chắc là cấp 3? Khoảng thời gian đó ba anh rất bận rộn, trong nhà không ai nấu ăn, mẹ anh thì nấu rất tệ, anh ăn không vô, đành tự mình học cách.”
Thời Vũ cười: “Cơm nhà anh đều là ba nấu à?”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Ừ, khi còn bé anh vẫn luôn nghĩ ba anh là đầu bếp.”
Thời Vũ càng cười to hơn: “Vì sao nghĩ như vậy?”
“Ông ấy nấu rất ngon, ngon hơn cơm ngoài quán nhiều, anh cứ tưởng mỗi ngày ông ấy đi làm là đi nấu cơm.”
Thời Vũ suy nghĩ về Hứa Nghiễn Sinh lúc nhỏ, không biết trông như thế nào nhưng chắc chắn trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thì giống một lão học giả, nhưng ở trường chắc chắn là cái kiểu lưu manh giả danh quân tử.
“Có muốn thử gói một cái không?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi cậu.
Thời Vũ có hơi bối rối, nhưng ngẫm lại cũng là hai người ăn lên làm có xấu xí cũng kệ.
Vì thế cậu rửa tay đi tới cầm vỏ sủi cảo, múc một muỗng nhân bánh, ngẩng đầu hỏi Hứa Nghiễn Sinh.
“Hơi ít.”
Thời Vũ lại múc một chút, sau khi quệt nó lên vỏ sủi cảo, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Nghiễn Sinh.
Cậu sợ gói ra sẽ nổ tung, cho nên không dám thêm quá nhiều nhân.
Hứa Nghiễn Sinh cố nhịn cười, làm mẫu cho cậu một chút, Thời Vũ gật đầu tỏ vẻ biết, cuối cùng gói ra một cái sủi cảo y hệt cây đậu đũa, giống như đem sủi cảo của Hứa Nghiễn Sinh đánh cho một trận.
Thời Vũ vô cùng xấu hổ: “Hay là… anh chỉnh hình cho nó đi? Coi bộ còn có thể cứu vãn được.”