Hứa Nghiễn Sinh đợi Thời Vũ phỏng vấn xong, lại ở bên trong nghe thêm một nữa người phỏng vấn mới rời đi, không ngờ ranh con này không chờ hắn, thế nhưng những lời lúc nãy của Thời Vũ khiến hắn không cáu nổi, chỉ đành gọi điện rồi tiếp tục công việc của mình.
Buổi phỏng vấn rất nhanh đã kết thúc, bác sĩ nam phụ trách chiêu mộ kia tới tìm hắn một chuyến, hỏi ý kiến hắn có muốn tuyển Thời Vũ vào hay không.
Ngón tay Hứa Nghiễn Sinh chậm rãi gõ mặt bàn, suy tư nói: “Vốn định mang theo mấy người đi.”
“Lúc trước họp đã định rồi, sáu người.” Nam bác sĩ nói: “Nhưng tôi cảm thấy cậu bạn tên Thời Vũ nói cũng rất đúng, không thể nào chỉ tìm người có kinh nghiệm được, vậy có kinh nghiệm thì vẫn có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm thì vẫn không có kinh nghiệm.”
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Cậu đã thương lượng với bác sĩ Đường chưa?”
Bác sĩ Đường chính là vị nữ bác sĩ rất hiền lành kia.
Bác sĩ nam cũng cười: “Bác sĩ Đường nói ít nhất là sáu người, bệnh viện cũng không mong mang theo nhiều người, như vậy đi lại cũng tiện, nhưng thêm một người cũng không sao cả.”
Hứa Nghiễn Sinh đeo kính lên: “Vậy thì xong rồi, còn chạy tới hỏi tôi làm gì? Tôi vốn không phụ trách mấy chuyện này.”
Nam bác sĩ đứng lên chuẩn bị đi, cười nói: “Sợ anh không hài lòng với cậu ấy.”
“Làm sao có thể.” Hứa Nghiễn Sinh khách sáo một câu, nghĩ thầm làm sao hắn có thể không hài lòng, nhưng đúng là cũng không quá hài lòng.
Buổi chiều Thời Vũ ở nhà dọn dẹp nhà cửa một chút, còn đi chợ mua thịt, ngó sen và vỏ sủi cảo trước, gửi wechat cho Hứa Nghiễn Sinh bảo hắn tan ca là về thẳng nhà.
Hứa Nghiễn Sinh: Giúp anh sắp xếp ít quần áo.
Thời Vũ: Treo lên?
Hứa Nghiễn Sinh: Áo sơ mi treo lên, những thứ khác gấp lại là được.
Thời Vũ lại bận bịu xếp quần áo cho hắn, cậu cảm thấy từ khi ở cùng với Hứa Nghiễn Sinh, mình đức hạnh lên nhiều, trước kia quần áo của cậu đều gấp lung tung nhét vào tủ, ở với hắn thì phải gấp chỉnh tề phân loại cất kỹ.
Thời Vũ cầm một chiếc áo sơ mi trắng của Hứa Nghiễn Sinh, đặt trước mũi ngửi ngửi, nước giặt có mùi thơm nhàn nhạt, không cẩn thận thì còn ngửi không ra.
Nghĩ một hồi, cậu cất nốt chỗ quần áo còn lại, cởi bỏ bộ đồ mặc ở nhà, khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng này.
Hứa Nghiễn Sinh cao hơn và mặc quần áo lớn hơn cậu một size. Thời Vũ mặc áo sơ mi vào, chỉ cài hai cúc áo lả lơi, xương quai xanh xinh đẹp cùng hơn phân nửa da thịt trắng nõn để lộ ra bên ngoài, hai hạt phấn nộn trước ngực lấp ló, cặp mông tròn trịa cũng chỉ che được một phần, loáng thoáng như ôm tỳ bà che nửa mặt.
Lúc Hứa Nghiễn Sinh trở về nhìn thấy quang cảnh này, Thời Vũ đứng ở phòng khách chỉnh tivi, đôi chân trắng nõn thon dài lại tinh tế lộ ra bên ngoài, áo sơ mi kéo về phía sau, gáy cũng lộ ra, vạt áo đủ che nửa cái mông, thằng ranh con này thậm chí còn không mặc quần lót.
Hứa Nghiễn Sinh đứng ở cửa, Thời Vũ nghe tiếng động quay đầu lại nhìn hắn, nhếch miệng cười: “Em gợi cảm không?”
Hứa Nghiễn Sinh không nói một lời thay giày cởi áo khoác, đi tới ôm eo cậu ấn vào người mình, bàn tay ôm nửa cục thịt của cậu bắt đầu xoa nắn.
“Sắc dụ?” Hứa Nghiễn Sinh hạ giọng nói, rũ mắt nhìn cậu, cười khẽ: “Biết anh về xử em nên cố ý?”
Thời Vũ ôm lấy cổ hắn, rướn người hôn môi, hai tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi của hắn, quen thuộc lột áo trên người hắn xuống, bàn tay vuốt ve cơ bụng săn chắc của Hứa Nghiễn Sinh.
Hai người trao đổi không khí trong miệng, chỉ chốc lát sau thở hổn hển liên tục, tay Hứa Nghiễn Sinh dần dần mất kiểm soát, hắn nắm lấy mông Thời Vũ mạnh mẽ nhào nắn, chọc cho Thời Vũ rên rỉ vài tiếng, thịt viên trắng nõn bị hắn nắn đến đỏ ửng, in đầy dấu tay.
Thời Vũ nhảy lên, trực tiếp trèo trên người Hứa Nghiễn Sinh, hắn ôm chặt đùi cậu, đi vào trong phòng ngủ.
Thời Vũ cười trộm trong lòng, mặc kệ hắn có dự định xử lý cậu hay không, hành động này không đủ để dỗ hắn sao.
Hứa Nghiễn Sinh thầm mắng thằng ranh con này kiếm chuyện, vào phòng ngủ ngồi trên giường, trực tiếp đem người trong ngực ấn lên đùi.
Thời Vũ sửng sốt, chợt nhận ra Hứa Nghiễn Sinh hình như không có ý định chịch mình, bắt đầu căng thẳng giãy dụa: “Hứa, Hứa Nghiễn Sinh!”
Khởi động bàn tay, Hứa Nghiễn Sinh đánh vài cái tát liên tục lên mông cậu, thanh âm vang dội, nghe thật xấu hổ.
“Hứa Nghiễn Sinh!” Chân Thời Vũ đá đạp loạn xạ: “Sao anh lại đánh em!”
Hứa Nghiễn Sinh nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Lại đánh em?”
Nói xong hắn lại dùng vài phần lực, năm bàn tay bốp bốp rơi vào mông Thời Vũ, lập tức đỏ một mảng lớn.
“Còn dám hỏi.” Hứa Nghiễn Sinh vừa nói vừa đánh: “Em giấu giỏi thật, hôm nay nếu anh không đến phỏng vấn, có phải em còn không định nói cho anh biết hay không? Rồi bảo em ở văn phòng chờ anh, em chạy cái gì? Hả?”
Thời Vũ bị bàn tay như sắt của hắn tát cho đau đớn, rít gào hít thở.
Hứa Nghiễn Sinh hết sức chuyên chú đánh cậu, mấy cái tát rớt xuống chăm sóc mông thịt Thời Vũ một lượt, vừa nóng vừa đỏ.
“Em… A!” Thời Vũ hừ hừ: “Em sợ em không được chọn, không muốn nói cho anh biết sớm như vậy.”
“Cho nên em muốn chờ lúc xuất phát mới cho anh bất ngờ sao?” Hứa Nghiễn Sinh tiếp tục đánh cậu, đét đến cái mông bắt đầu run rẩy, sóng thịt rung rinh.
“A… Anh, anh đừng đánh nữa.” Thời Vũ nghe tiếng bốp bốp quanh quẩn trong phòng, xấu hổ đỏ mặt.
Hứa Nghiễn Sinh tạm thời ngừng tay, tác dụng của lực là có qua có lại, Hứa Nghiễn Sinh đánh Thời Vũ như vậy thì tay hắn cũng đau. Hắn vừa rồi cũng ngẫm lại, có phải mình đánh giá Thời Vũ quá yếu ớt hay không, thực ra cậu cũng là một đứa trẻ rất tích cực, rất dũng cảm.
Hắn thở dài, chậm rãi xoa mông Thời Vũ: “Anh biết em muốn đi viện trợ vì cái gì, anh cũng biết không đơn thuần là vì anh, em muốn làm chuyện có ý nghĩa.”
Thời Vũ an tĩnh lại, trầm mặc một hồi lẩm bẩm: “Vậy anh còn đánh em…”
“Em không nên bị đánh sao?” Hứa Nghiễn Sinh tức giận, nắm lấy cục thịt đỏ bừng của cậu kéo trái kéo phải, nghe thấy Thời Vũ kêu lên một tiếng lại buông tay ra: “Mặc kệ em bởi vì cái gì, Thời Vũ em có suy nghĩ thật kỹ, sau khi đi sẽ gặp những chuyện gì không?”
“Lúc trước anh đến một ngôi làng nhỏ trên núi An Huy, gặp được một ông lão, bởi vì cách xa thị trấn nên ông ấy không biết nhiều về y học, cơ bắp chân của mình hoại tử cũng không biết, còn tưởng rằng chỉ là thương tật bình thường. Lúc anh đến nói cho ông ấy biết chân này phải cắt bỏ, ông ấy lại nói với anh, không được, ông ấy còn phải xuống đồng làm việc, không thể cắt bỏ chân.”
Hứa Nghiễn Sinh khẽ thở dài: “Em không tưởng tượng được, những nơi đó con người sinh hoạt như thế nào đâu Thời Vũ, không phải anh đang châm chọc em yếu ớt, bởi vì đây là tình huống người bình thường đều khó có thể chấp nhận, anh không muốn cho em nhìn thấy.”
“Sẽ rất đau lòng.” Hứa Nghiễn Sinh thấp giọng nói: “Nếu như có thể, anh hy vọng em luôn luôn vui vẻ, không có một chút u buồn nào cả, Thời Vũ.”
Thời Vũ khẽ cử động, sau một lúc im lặng, cậu muốn ngồi dậy nói với Hứa Nghiễn Sinh suy nghĩ của mình, nhưng bị hắn đè lên sống lưng, không dậy nổi.
Không thể nói không cảm động, cậu hiểu được ý của Hứa Nghiễn Sinh, nhưng chuyện Hứa Nghiễn Sinh đã trải qua vì sao cậu không thể trải qua một lần. Cậu muốn đi con đường giống như hắn, tuy rằng bọn họ ngay từ đầu đã không giống nhau, cậu cũng không hiểu biết gì về y học, nhưng vẫn muốn đến gần hắn nhất trong phạm vi có thể.
“Đừng nhúc nhích, mười cái cuối cùng.” Hứa Nghiễn Sinh ấn lưng cậu.
Thời Vũ trợn mắt há hốc mồm, không rõ hắn làm sao một giây trước còn đang phiến tình, một giây sau đã bắt đầu bạo lực.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, bàn tay quấn lấy gió rơi vào trên cánh mông cậu, tiếng bôm bốp không dứt bên tai. Thời Vũ chỉ thấy đau, đau từng cái từng cái, mười cái tát đánh xong cậu cảm giác mông đều tê dại, không phải của mình.
Hứa Nghiễn Sinh nâng hai nách cậu bế hắn lên, vững vàng đặt ở trên đùi.
Trên người cậu còn mặc áo sơ mi của Hứa Nghiễn Sinh, quần áo vừa mới giặt sạch giờ phút này lại nhăn nhúm. Hứa Nghiễn Sinh kéo áo cho cậu, che chim non nhu thuận phía trước lại, sau đó vén ngay ngắn mái tóc trước trán cậu, nói: “Nhưng em muốn đi anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy kiêu ngạo vì em. Là một bác sĩ, anh hy vọng nhìn thấy dáng vẻ thanh niên của em. Mà trước đó anh đã nói, là một người bạn trai, anh hy vọng em luôn luôn vui vẻ lạc quan.”
Dứt lời, hắn hôn nhẹ lên trán Thời Vũ: “Bảo bối, em ở trong lòng anh cũng là tuyệt vời nhất.”
Cổ họng Thời Vũ cứng lại, hốc mắt đỏ bừng, cậu nhào vào trong lòng Hứa Nghiễn Sinh, ôm chặt cổ hắn, ngực dán vào ngực, cảm thụ nhịp tim của đối phương.
“Vậy anh đánh em, là bởi vì em không đợi anh trở về sao?” Thời Vũ hít hít mũi.
“Đó là một nguyên nhân, anh cũng không tin em không nhìn thấy tin nhắn của anh.” Hứa Nghiễn Sinh nở nụ cười: “Còn cái chính là, ai dạy em, có chuyện không giải quyết, ý đồ dùng sắc dụ dỗ lừa dối qua ải?”
Thời Vũ đỏ mặt, rầm rì không nói lời nào, ôm ghì lấy hắn.
Hứa Nghiễn Sinh xoa xoa mông cậu, hôm nay mặc dù đánh bằng tay, nhưng hắn ra tay nặng, cuối cùng vẫn lsưng lên một tầng, sờ vào sưng tấy mềm nhũn.
“Còn ăn sủi cảo không?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
Thời Vũ nói: “Cũng muộn rồi chứ?”
“Vừa mới bảy giờ.” Hứa Nghiễn Sinh nói: “Bây giờ làm, 8h là có ăn, nếu em sợ trễ thì anh nấu cháo, sủi cảo gói cho em ngày mai ăn.”
“Cũng được.” Thời Vũ gật đầu.
Sau khi bị buông xuống, cậu đi theo Hứa Nghiễn Sinh vào phòng bếp, mặc áo sơ mi nhăn nhúm, dương v*t như ẩn như hiện, Hứa Nghiễn Sinh xách cậu về phòng thay quần áo, sau đó tự mình đem bộ đồ kia nhét vào trong máy giặt.
Thời Vũ vừa thay đồ vừa phẫn uất nghĩ, cậu thật sự muốn dùng mỹ nhân kế, hơn nữa dám khẳng định Hứa Nghiễn Sinh khi đó đã nổi lên phản ứng, thế nhưng không thành công, ngược lại còn làm mình bị đánh một trận…
Mình không quyến rũ sao? Thời Vũ tự nghi ngờ, hay là Hứa Nghiễn Sinh không được? Cậu nhanh chóng đội nồi cho hắn.