Trời đã tối, Thời Vũ đi trên con đường nhỏ giữa hai cánh đồng, sợ mình vấp chân té sấp mặt nên bật đèn pin điện thoại soi đường.
Ở đầu thôn có một ông lão đẩy chiếc xe ba bánh bán kẹo hồ lô và kẹo đường, chỉ có một mình ông, xung quanh là một đám con nít nhao nhao, nhìn bận túi bụi nhưng ông chậm rì rì, mặc kệ trẻ con xung quanh líu ríu bao nhiêu ông đều lặng lẽ đưa đồ cho từng bạn nhỏ.
Thời Vũ bước tới xếp hàng.
Kẹo hồ lô đã gần hết, Thời Vũ muốn mua thêm mấy xâu nhưng không muốn cướp đồ ăn với bọn nhỏ, chỉ cầm một xâu, chuẩn bị trở về chia nhau ăn.
Hết kẹo hồ lô, có mấy đứa nhỏ không mua được, Thời Vũ dừng lại, cảm thấy nếu chỉ cho một đứa cũng hơi kì, mấy đứa nhỏ không có kẹo hồ lô thì mua kẹo đường, cậu không để ý nữa, tự mình ăn hai quả táo gai.
Không biết có phải đã lâu không ăn hay không, Thời Vũ cảm thấy xâu hồ lô này đặc biệt ngon, tuy rằng hơi xấu nhưng táo gai không quá chua, bên trong còn bỏ thêm hạt óc chó nhỏ, lớp đường bên ngoài ngọt lại không ngấy.
Cậu chậm rãi đi về, cầm điện thoại chiếu đèn, chợt cảm thấy sau lưng đau nhói, giống như bị vật cứng nào đó đập vào.
Thời Vũ nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa có hai đứa bé trai trông có vẻ tức giận nhìn cậu, một đứa còn cầm cục đá trong tay, nhao nhao muốn thử tiếp tục ném cậu.
Phần lưng bị đập đau nhói, Thời Vũ nổi trận lôi đình, gạt đi niềm vui được ăn kẹo hồ lô, vẻ mặt hung dữ nói: “Em làm gì?”
Cục đá bay thẳng đến mặt, Thời Vũ nhanh nhẹn tránh ra, bước nhanh về phía đứa trẻ: “Lại đây, nói rõ ràng cho anh, ném anh làm gì? Biết nguy hiểm không hả?”
Dù sao cậu cũng là người lớn, cao lớn hơn nhiều so với hai đứa trẻ. Thấy cậu đi tới, hai đứa theo bản năng lui về phía sau hai bước, đứa trẻ ôm cục đá lớn tiếng mắng cậu: “Anh cướp xâu kẹo cuối cùng đi rồi! Phương Phương ở ngoài khóc kia kìa! Người lớn mà cướp đồ của trẻ con, đồ không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Thời Vũ xanh mét, lần đầu tiên bị hai đứa nhỏ mắng không biết xấu hổ, tức đến đỉnh đầu bốc khói: “Nói thêm một câu nữa xem? Có tin anh đánh mày không!”
“Anh cướp đồ còn đánh người! Tôi đi méc mẹ để bà ấy đánh anh!” Hai đứa trẻ chỉ có một đứa luôn la lối, đứa còn lại đã bị cậu túm lấy, ngó bộ không biết nên làm gì.
Thời Vũ bị tức giận quá mức, tóm lấy đứa trẻ la hét kia muốn đá vào mông nó, đứa còn lại giống như đột nhiên sựt tỉnh, thấy Thời Vũ không tóm mình, liền hất mạnh tay đứa kia ra, sau đó một mình bỏ chạy.
Thời Vũ xoay lưng vào đồng ruộng, lại dùng sức túm người, đứa bé bên kia buông tay ra thì hai người ngửa về phía sau theo quán tính, Thời Vũ hụt chân, cả người và thằng nhóc hư hỏng cùng nhau ngã vào xuống đồng ruộng.
Sắp vào mùa đông, trong ruộng chỉ còn lại vài cọng thân lúa mạch khô cứng đã được gặt, khi Thời Vũ té xuống đất chỉ cảm thấy bắp đùi đau nhức, hẳn là bị cọng lúa mạch quẹt trúng.
Đứa trẻ ngã trên người cậu trong tay cầm một xâu kẹo hồ lô không nỡ ném đi, vết kẹo dính đầy người Thời Vũ.
“Thằng nhóc… chính mày cũng có kẹo hồ lô, sao không đưa cái của mình Phương Phương hả?”
Đầu óc Thời Vũ đờ đẫn trong giây lát, xốc thằng nhỏ lên tự mình đứng dậy, tìm điện thoại còn chưa tắt đèn pin, thầm mắng mình hơn thua với một đứa trẻ không được dạy dỗ làm gì.
Ỷ vào đôi chân dài, một bước đã trèo lên, thằng nhỏ nghĩ rằng cậu muốn đi, nhưng nó không thể tự mình trèo lên, vì vậy vội vàng khóc lớn, Thời Vũ nghe thấy đau cả đầu.
“Câm miệng! Bằng không đừng hòng anh kéo mày lên!”
***
Lúc Hứa Nghiễn Sinh đi về cùng bác sĩ Đường, hắn đến phòng Thời Vũ gõ cửa, mở cửa lại là Trương Minh Phàm.
“Thời Vũ đâu?”
“Bác sĩ Hứa!” Trương Minh Phàm tắm rửa xong, lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, bởi vì Thời Vũ ra ngoài rất lâu chưa quay lại, cậu ta sợ đã xảy ra chuyện gì.
“Anh ấy đi mua kẹo hồ lô! Lúc anh ấy đi em đang tắm, ra ngoài đã gần nửa tiếng rồi, không nên lâu như vậy!” Trương Minh Phàm vội vàng nói.
Mặt Hứa Nghiễn Sinh biến sắc ngay lập tức, hắn nghĩ cậu sẽ vẽ tranh, không ngờ lại chạy ra ngoài.
Đường từ đầu thôn đi vào không dễ, cũng không có nhiều đèn đường, lỡ ngã xuống ruộng bị thương thì làm sao?
Hứa Nghiễn Sinh chuẩn bị bước chân vào cửa dừng lại, xoay người rời đi, quay đầu lại nói: “Anh đi tìm cậu ấy, điện thoại của anh hết pin, đi cùng anh không? Gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Trương Minh Phàm đi ra với hắn: “Em không có số điện thoại của anh ấy, vừa mới gọi wechat, không bắt máy.”
Hứa Nghiễn Sinh cau mày nhìn Trương Minh Phàm, càng thêm phiền não: “15609xxxx, số của cậu ấy.”
Bước chân của Hứa Nghiễn Sinh cực nhanh, vừa đi vừa quan sát, Trương Minh Phàm luống cuống tay chân gọi điện thoại, gọi lần một không có ai bắt máy.
Không cần cậu ta nói Hứa Nghiễn Sinh cũng biết kết quả, bên ngoài quá tối, Trương Minh Phàm không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo quanh thân Hứa Nghiễn Sinh.
Hứa Nghiễn Sinh phần lớn thời gian đều ôn hòa, thỉnh thoảng hắn sẽ nói đùa vài câu, lần này trong đoàn y viện tới, ngoại trừ bác sĩ Đường thì hắn cùng một bác sĩ khoa mắt cực kì nói nhiều ở bệnh viện Đông Tân rất được hoan nghênh, Trương Minh Phàm chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn.
Hứa Nghiễn Sinh không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày không khống chế được cảm xúc, hắn lúc này hẳn là nên tĩnh tâm lại và suy nghĩ xem Thời Vũ có khả năng sẽ đi đâu nhất, nhưng hắn lại không thể bình tĩnh được chút nào. Đó là một trạng thái cáu kỉnh mà tự mình cảm nhận cũng cảm thấy hơi nguy hiểm.
Hứa Nghiễn Sinh đứng tại chỗ một hồi, hít sâu mấy hơi, cất bước tiếp tục đi về hướng đầu thôn: “Gọi lại lần nữa.”
Vì thế Trương Minh Phàm gọi lại một lần, vẫn không ai bắt máy.
Cậu ta nhìn bóng lưng cứng ngắc của Hứa Nghiễn Sinh, thăm dò nói: “Muốn, muốn em gọi những người khác không, cùng nhau tìm một chút? Thôn này cũng hơi lớn, nhỡ đâu lạc đường…”
Hứa Nghiễn Sinh không nói gì, bọn họ đã đi tới đầu thôn, chẳng có gì, ông già bán kẹo hồ lô đã đi rồi, bọn trẻ con đều giải tán, không thấy bóng dáng Thời Vũ.
Thời Vũ kéo đứa nhỏ xui xẻo kia về nhà nó, cậu ngã không nhẹ, đứa nhỏ cũng không khá hơn chút nào, cậu cảm thấy cần phải nói cho phụ huynh của nó đôi điều.
Cậu mặc trang phục tình nguyện viên, người trong thôn đều biết bọn họ tới hỗ trợ y tế, mặc dù không đến khám bệnh nhưng cũng mang lòng cảm kích, nghe Thời Vũ nói xong bảo đứa nhỏ nói xin lỗi cậu, Thời Vũ dặn dò phụ huynh phải kiểm tra cho đứa nhỏ có ngã bị thương hay không, lúc này mới rời đi.
Cậu không phải đến để cáo trạng, chủ yếu chính cậu cũng ngã đến đầu váng mắt hoa, miễn bàn đến thằng nhỏ, tuy rằng nó ngã ở trên người mình, Thời Vũ cũng không yên tâm để nó tự về nhà.
Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với phương pháp giáo dục thế này, nhìn thấy cha mẹ của đứa trẻ tức giận muốn đánh nó, Thời vũ cảm thấy có lỗi, như thể cậu đã mang đứa trẻ về nhà để tố cáo.
Sau khi rời khỏi nhà đứa trẻ, Thời Vũ mới để ý xem điện thoại di động có bị hỏng hay không, vừa nhìn mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, là của Trương Minh Phàm.
Nhưng cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.
Dù sao cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện hôm nay cậu không dám để cho Hứa Nghiễn Sinh biết, bằng không hắn phát cáu mà tẩn cậu một trận tại vùng thôn quê hoang vu này mất.
Bắp đùi đau nhức, cậu khập khiễng đi về, gọi lại cho Trương Minh Phàm, điện thoại chắc là rơi xuống bị hỏng hóc đâu đó, nhiều chỗ bị đơ nhưng các chức năng vẫn hoạt động tốt.
Rất nhanh đã có người bắt máy, cậu kéo dài giọng: “Đệt, anh Phàm, anh xui quá xá…”
“Ở đâu?” Hơi thở không ổn định và ngữ điệu rõ ràng trầm hơn rất nhiều so với bình thường, tất cả đều nói cho Thời Vũ biết Hứa Nghiên Sinh hiện đang tức giận như thế nào… Nhưng Thời Vũ lại nghe thấy một cảm giác nhẹ nhõm và vui mừng nhàn nhạt trong đó.
Tèo rồi… Hứa Nghiễn Sinh biết rồi.
Thời Vũ vô thức móc quần, lắp bắp nói: “Em, em đang trên đường, em ngay, về ngay…”
Hứa Nghiễn Sinh cúp điện thoại mà không nói lời nào.
Đó là một loại cảm xúc rất khó nói nên lời, rầu rĩ quấn quanh trong lòng khiến hắn hụt hơi, nếu là ở nơi họ thường ở, hắn sẽ không lo lắng và tức giận như vậy nếu Thời Vũ không bắt máy trong chốc lát. Bọn họ không quen thuộc với nơi này, hắn không biết nếu như Thời Vũ vẫn không bắt máy, hắn còn có thể tìm được cậu hay không.
Thời Vũ rất quan trọng với Hứa Nghiễn Sinh và bản thân hắn chỉ biết điều đó vào lúc này.
Thời Vũ tự mình đi chầm chậm về, đến nơi ở mới dừng lại ở cửa, vỗ vỗ bụi đất khắp người, đợi hai người kia đi về.
Thời Vũ nhìn thấy hai người từ xa quay lại, theo bản năng đứng thẳng và nhìn vào thân ảnh kia.
Đột nhiên cảm thấy có lỗi, Hứa Nghiễn Sinh bận rộn cả buổi chiều, về cũng không biết đã ăn cơm chưa liền bắt đầu lo lắng hốt hoảng tìm cậu.
Thời Vũ lúng túng bước hai bước đi đón hắn, mở miệng gọi hắn một tiếng nghẹn ngào: “Anh....”
Trương Minh Phàm nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, có vẻ không có vết thương quá nghiêm trọng, cũng thở phào nhẹ nhõm, muốn nói gì đó lại thấy Hứa Nghiễn Sinh bên cạnh đang nhíu mày nhìn Thời Vũ, cuối cùng không nói gì: “Dọa chết em… Không có việc gì là được, vậy… Vậy bác sĩ Hứa mấy anh… “
Hứa Nghiễn Sinh thở ra một hơi: “Cám ơn em, em về trước đi, anh dẫn cậu ấy qua lều bôi thuốc.”
Thời Vũ hiếm khi an tĩnh ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, nhưng chân quá đau, cậu đi chậm, Hứa Nghiễn Sinh cũng không đỡ cậu, tự mình đi một đoạn đường dừng lại chờ cậu một lát, chờ cậu theo kịp lại đi tiếp.
“Anh…” Thời Vũ ở phía sau gọi hắn, muốn làm nũng nhưng nhìn ánh mắt khi quay đầu của Hứa Nghiễn Sinh lại không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo như chim cút.
Ngày mai bọn họ sẽ ở lại đây thêm một ngày nữa, lều còn chưa dỡ, thuốc men và đồ dùng bên trong đều được cất giữ cẩn thận, Hứa Nghiễn Sinh vén rèm đi vào, bật đèn tìm thuốc trị thương.
“Đau chỗ nào?” Hứa Nghiễn Sinh đi tới trước mặt cậu, hỏi.
Thời Vũ giương mắt nhìn hắn, im lặng một chút, giang tay ôm eo Hứa Nghiễn Sinh, nhỏ giọng nói: “Anh, em sai rồi… Anh đừng cáu… Em ngã xuống ruộng, đau hết cả người.”
Thời Vũ ôm hắn không buông, còn ôm chặt hơn: “Bôi, vậy anh đừng nóng, anh phải nghe em giải thích.”
Thật lâu sau cậu nghe thấy tiếng thở dài của Hứa Nghiễn Sinh, hắn nâng cằm cậu lên nhìn, giống như một con chó nhỏ đáng thương, Hứa Nghiễn Sinh cụp mắt nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, đẩy cậu ra: “Chân đau thì cởi quần cho anh xem.”
Thời Vũ lại nhìn hắn vài lần, vẫn quyết định nghe lời hứa Nghiễn Sinh, hai ba cái đã cởi quần, làn da đột nhiên lộ ra trong không khí, Thời Vũ lạnh đến run lên nổi một tầng da gà.
Hứa Nghiễn Sinh nhíu mày nhìn vết bầm tím trên đùi cậu, sắc mặt rất khó coi: “Em giỏi thật, lớn thế cũng ngã vào được?”
Thời Vũ vội giải thích chuyện vừa xảy ra, cuối cùng làm bộ tội nghiệp: “Lưng em bị thằng nhỏ kia ném trúng, bây giờ còn đau.”
Hứa Nghiễn Sinh nhấc ghế ngồi xuống, xử lý vết thương trên đùi cậu: “Sao gọi điện không nghe máy?”
“Em không biết, không nghe thấy… Đi ra nhìn điện thoại mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ, nhưng em mở âm thanh rồi…”
“Rớt hư rồi.” Hứa Nghiễn Sinh nói.
Thời Vũ gật đầu: “Chắc vậy.”
Nói xong cậu định mặc quần, Hứa Nghiễn Sinh liền tát vào mông cậu, coi bộ vẫn còn bực mình: “Cho em mặc chưa?”
Thời Vũ dừng lại, nhỏ giọng nói: “Em hơi lạnh… “
Hứa Nghiễn Sinh cúi xuống, kéo thắt lưng trên quần cậu ra, đặt hai đầu vào lòng bàn tay, kéo hai lần, thắt lưng chạm vào nhau phát ra âm thanh vang dội.
Thời Vũ cả kinh, cảm thấy mình sắp bị đánh.
Quả nhiên, Hứa Nghiễn Sinh hất cằm về phía chiếc giường nhỏ bên cạnh, đó là nơi bọn họ khám chân cho bệnh nhân, có thể nằm trên đó, nhưng nó không quá lớn.
“Đứng vững.” Hứa Nghiễn Sinh lời ít ý nhiều.
Thời Vũ đáng thương nhìn hắn: “Em… em đã bị thương rồi… “
Hứa Nghiễn Sinh không nói gì, cứ như vậy nhìn cậu, Thời Vũ rất nhanh đã bị khuất phục dưới ánh mắt kia. Cậu đá tung quần, di chuyển khó khăn, sau đó khom lưng chống tay xuống mép giường.
Gần như không cho chuẩn bị tinh thần tí nào, vừa mới chống người xuống, dây lưng liền quấn lấy gió quất vào mông cậu.
Lực không nhẹ, là thật sự trừng phạt, Thời Vũ không phòng bị, nhỏ giọng kêu một tiếng, cả người hướng về phía trước, đùi khẽ run.
Hứa Nghiễn Sinh cũng không yêu cầu cậu như thế nào, hắn chỉ muốn trút giận, mặc kệ Thời Vũ có di chuyển hay không, thắt lưng lần lượt đập vào mông cậu, sau năm lần mông đã đỏ lên.
Thời Vũ rên rỉ trong cổ họng, sợ Hứa Nghiễn Sinh sẽ đánh cho đến khi cậu không thể ngồi xuống vào ngày mai.
“A! Anh, em sai rồi anh, đừng đánh nữa được không…” Thời Vũ nghe thấy thanh âm vang dội, sợ hãi gọi hắn.
Mặt Hứa Nghiễn Sinh không có biểu cảm gì, nhưng hắn đánh mạnh, không cho Thời Vũ thời gian để lấy hơi, tiếng thắt lưng vang lên không dứt, cho đến khi mông Thời Vũ đỏ bừng và hơi sưng lên mới vứt thắt lưng đi.
Thời Vũ đau đến nhe răng trợn mắt, cảm giác được kết thúc, cậu thẳng người lên chuẩn bị nhận sai, trước mắt đột nhiên tối sầm. Hứa Nghiễn Sinh đứng trước mặt cậu, chặn hết mọi ánh sáng, cậu ngẩng đầu, vừa định nói chuyện thì đã bị Hứa Nghiễn Sinh kéo cánh tay, nhào vào lòng hắn, sau đó được ôm thật chặt.