Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 53



53. Yêu em lắm đó

Người mở cửa là mẹ Hứa, thấy hai người bọn họ thì nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng, Thời Vũ nhìn liền cảm thấy an tâm.

“Chào dì.” Dù sao cũng đã gặp hai lần, Thời Vũ không xa lạ gì với bà, cười híp mắt gọi dì.

Hứa Nghiễn Sinh ở phía sau cậu vào cửa: “Mẹ.”

“Này.” Mẹ Hứa rất vui vẻ, cầm dép lê cho hai người, còn nhận lấy hoa quả trên tay Thời Vũ: “Ba ở phòng bếp nấu ăn.”

Nói xong bà cất cao giọng: “Ông Hứa, bọn nhỏ về rồi này.”

Một tiếng “bọn nhỏ” làm cho tâm trạng Thời Vũ rạo rực, quay đầu lại nhìn Hứa Nghiễn Sinh, đối phương nhìn cậu cười cười, dùng khẩu hình nói: Thích em.

Ba Hứa mặc tạp dề cầm thìa từ phòng bếp ló nửa người ra: “Về rồi?”

Nhìn kỹ hai cha con trông rất giống nhau, ba Hứa nghiêm túc hơn một chút, nhưng trên mặt cũng mang theo ý cười không quá rõ ràng, bởi vì còn đang nấu cơm, thoạt nhìn tương đối khói lửa.

“Dạ, ba.” Hứa Nghiễn Sinh ôm eo Thời Vũ giới thiệu với ba: “Người yêu của con, Thời Vũ.”

Thời Vũ vội vàng chào: “Chào chú.”

Ba Hứa cười: “Chào con.” Nói xong lại nhìn về phía Hứa Nghiễn Sinh, nói: “Con nghỉ một lát lại đây giúp ba.”

Hứa Nghiễn Sinh đành phải đồng ý, ba người cùng vào phòng khách ngồi trên sofa, hắn siết tay Thời Vũ: “Không sao, ông ấy không có gì không hài lòng với em, chắc có chuyện muốn nói với anh thôi.”

Thời Vũ nói nhỏ: “Có phải chê anh tìm vị thành niên không?”

Hứa Nghiễn Sinh “Chậc” một tiếng, giơ tay búng lên trán cậu: “Muốn ăn đòn?”

“Gì đấy?” Mẹ Hứa ngoài ý muốn nghe được, kinh ngạc nhìn Hứa Nghiễn Sinh: “Con uy hiếp em làm cái gì?”

Hứa Nghiễn Sinh nghẹn họng: “Con không… “

Thời Vũ nhân cơ hội tố cáo: “Dì, anh ấy nói muốn đánh con.”

Mẹ Hứa không hài lòng trừng mắt nhìn Hứa Nghiễn Sinh, sau đó lặng lẽ nói với Thời Vũ: “Anh bắt nạt con thì nói cho dì biết, dì giúp con đánh anh.”

Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy mình không có địa vị gì trong cái nhà này, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Thời Vũ, sau đó xắn tay áo đứng lên chuẩn bị đi vào bếp.

Thời Vũ còn tưởng hắn đang muốn gõ mình, rụt vào người mẹ Hứa, bị mẹ Hứa ôm lấy bả vai.

“Con đi giúp ba.” Hứa Nghiễn Sinh nói không nên lời.

Thời Vũ nhìn Hứa Nghiễn Sinh vào bếp, sau đó gọt vỏ một quả kiwi: “Dì à, ảnh chưa từng bắt nạt con.”

Mẹ Hứa cười nói: “Dì biết tình cảm của hai đứa tốt, Nghiễn Sinh thuộc kiểu người nhìn thì có vẻ xa cách, thật ra bụng dạ cũng xấu xa lắm, nhưng dì vẫn cảm thấy không có gì không tốt. Ít nhất sẽ không bị người ta bắt nạt, chỉ đi đúng đường là được. Lúc đầu dì còn tưởng con chưa trưởng thành, thiếu chút nữa đánh cho, cho rằng học phải thói hư tật xấu rồi.”

Thời Vũ đưa quả kiwi đã bóc cho Mẹ Hứa: “Con nhìn nhỏ hơn tuổi, sang năm mới là hai mươi sáu rồi.”

“Dì biết.” Mẹ Hứa cười nói: “Hoạt bát đáng yêu, trách sao Nghiễn Sinh thích.”

Thời Vũ bị khen đến ngượng ngùng.

“Anh bận công việc, không có thời gian ở bên con phải không?” Mẹ Hứa hỏi.

Tuy nói là hỏi Thời Vũ có bị lạnh nhạt hay không, nhưng trong lời nói không giấu được đau lòng vì con trai vất vả.

“Không ạ, con làm việc tại nhà, chỉ cần anh ấy trở về, con sẽ ở đó.” Thời Vũ lấy khăn giấy lau tay: “Anh ấy có thời gian đều ở bên con.”

Mẹ Hứa cười, lại thở dài: “Dì đau lòng vì anh bận rộn, trước kia vẫn muốn tìm một người ở bên cạnh anh, nhưng cũng biết người yêu đồng tính khó tìm, con có thể ở nhà với anh dì rất yên tâm, anh không đến mức quá cô đơn.”

“Sau này ở nhà đợi chán có thể về đây ăn cơm.” Mẹ Hứa nói: “Sang năm dì và chú cũng nên về hưu, có rất nhiều thời gian.”

Thời Vũ cười đồng ý.

Tốc độ nấu ăn của hai người rất nhanh, Thời Vũ và mẹ Hứa ở bên ngoài trò chuyện, đồ ăn lần lượt được mang lên bàn.

Ba Hứa cầm chung rượu, không nhiều lắm, ý bảo Hứa Nghiễn Sinh uống cùng mình. Hứa Nghiễn Sinh hỏi Thời Vũ có muốn hay không, cũng được một chung nhỏ.

Ba cái chung nhỏ dập một cái, đều ngửa đầu uống, lúc này mới bắt đầu động đũa, ba Hứa chỉ huy Hứa Nghiễn Sinh gắp thức ăn cho Thời Vũ, nhẹ giọng hỏi cậu: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

Thời Vũ buông đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh: “Chú, con sắp hai mươi sáu rồi.”

Hứa Nghiễn Sinh buồn cười, ánh mắt ra hiệu cậu ăn cơm, Thời Vũ lại lần nữa cầm đũa ăn cơm.

Ba Hứa hỏi một ít vấn đề bình thường, như là công việc các loại, Thời Vũ trả lời từng câu một. Mặc dù ba Hứa hết sức lộ ra vẻ hiền hòa nhưng Thời Vũ vẫn căng thẳng.

Cuối cùng cậu cũng biết khí chất áp bức vô hình thỉnh thoảng toát ra từ Hứa Nghiễn Sinh từ đâu đến, rõ ràng là di truyền.

Mẹ Hứa cầm đũa gõ mu bàn tay ba Hứa: “Ông ăn cơm trước được không? Cơm nước xong ba người đi uống trà, hỏi cũng không muộn.”

Vì thế ba Hứa không hỏi nữa, bốn người tập trung ăn cơm.

Hứa Nghiễn Sinh nói không sai, ba hắn nấu cơm thật sự ngon, dù là Thời Vũ đã cảm thấy tay nghề của Hứa Nghiễn Sinh rất tốt, nhưng cũng bị mấy món này làm cho kinh ngạc.

Nấm hương hầm rất ngon miệng, giống như thịt, Thời Vũ bình thường không thích ăn nấm hương cũng ăn vài miếng.

Hứa Nghiễn Sinh thấy cậu ăn ngon lành cũng yên tâm, nhỏ giọng hỏi cậu: “Cơm của anh còn có cửa không vậy?”

Thời Vũ nhướng mày, đắc ý nói: “Dì nói sau này rảnh có thể tới ăn chực, đến lúc đó cơm của anh hết ngon rồi, mau níu kéo em lại đi bác sĩ Hứa.”

Cậu nhỏ giọng nói nhưng bàn ăn chỉ lớn như vậy, hai người lớn nghe được, phì cười vài tiếng.

Cơm nước xong, ba Hứa bảo Hứa Nghiễn Sinh và Thời Vũ cùng đi uống trà, ba người đàn ông ngồi cùng nhau tâm sự uống trà, đợi đến hơn bốn giờ chiều, Hứa Nghiễn Sinh mới đưa Thời Vũ về.

Sau khi ra khỏi cửa, Thời Vũ bỗng thở phào nhẹ nhõm, có thể cảm giác được ba mẹ Hứa đối với cậu rất ôn hòa, liền nhướng lông mày đắc ý: “Hôm nay em cư xử tốt chứ?”

Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Ừ, vẫn luôn tốt, anh nhìn là biết em không phải giả bộ ngoan. Thật ra chỉ là trước mặt anh hơi láo toét chút thôi, với người lớn thì rất đàng hoàng.”

Thời Vũ vui vẻ, theo hắn lên xe vừa thắt dây an toàn vừa cười nói: “Vậy là được… Em chỉ sợ họ không thích em.”

“Sao có thể.” Hứa Nghiễn Sinh lái xe lên đường: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Muốn ăn cháo gạo kê bí đỏ, xào thêm hai món nữa đi.” Thời Vũ nghĩ nghĩ.

“Còn ăn vô không?” Hứa Nghiễn Sinh trêu chọc cậu.

“Ớ…” Thời Vũ bĩu môi: “Trêu anh thôi mà…  Em thích ăn cơm anh nấu nhất.”

“Thật không?” Hứa Nghiễn Sinh như cười như không: “Cáo trạng vui thế cũng là trêu chọc anh à?”

Thời Vũ cười nịnh nọt: “Bác sĩ Hứa… đại nhân đại lượng đừng so đo với em.”

Hứa Nghiễn Sinh bó tay, trước tiên dẫn cậu đi siêu thị một chuyến, mua nửa quả bí đỏ và một chút rau dưa khác. Thời Vũ lại đi ôm một đống đồ ăn vặt và sữa bò về, ném vào trong xe, Hứa Nghiễn Sinh mắt không thấy tâm không phiền, nhìn cũng không nhìn, đi thanh toán hóa đơn.

Sắp cuối năm, gần đây Hứa Nghiễn Sinh bề bộn nhiều việc, buổi tối hơn 11 giờ mới về nhà, thỉnh thoảng có lịch phẫu thuật, về đến nhà đã là rạng sáng. Nhưng Thời Vũ không có thói quen ngủ sớm, mỗi lần đều đợi hắn trở về.

Giữa tháng 12, Thời Vũ nhớ kỹ chuyện lúc trước đã nói muốn đi Hải Nam đón năm mới, sau khi xác nhận thời gian Hứa Nghiễn Sinh có thể xin nghỉ phép. Cậu đặt ngày đi từ ngày 30 đến ngày 7 tháng 1, nghỉ cùng dịp tết Tây.

Hứa Nghiễn Sinh nói mặc kệ thì thật sự không nhúng  tay vào bất cứ điều gì, để Thời Vũ tự mình lên kế hoạch thời gian.

Thực ra không phải là hắn không thể dành thời gian để thảo luận với Thời Vũ, quan trọng là hắn hy vọng Thời Vũ có thể học cách làm một việc hoàn chỉnh khác ngoài vẽ tranh.

Hai người lên máy bay vào trưa ngày 30, hơn phân nửa vali của Hứa Nghiễn Sinh đều do Thời Vũ thu xếp, tra xét thời tiết bên kia sau đó mang cho hắn vài bộ quần áo thích hợp.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Nghiễn Sinh trải nghiệm kiểu hành trình này, trước nay hắn đi ra ngoài chơi đều tự mình lên kế hoạch, không thích đi theo đoàn. Lúc lên đại học thì lên lịch trình cùng bạn học, rất ít khi hắn buông hai tay tùy ý đi theo chơi.

Thời Vũ chuẩn bị cho hai người bọn họ một cặp kính râm, là kính đôi, một chiếc gọng đen và một chiếc gọng đỏ, chiếc sau đương nhiên là của Thời Vũ.

Hai người bọn họ không thiếu tiền, vì vậy Thời Vũ đặt một homestay bên bờ biển, thông qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, cậu có thể nhìn thấy toàn bộ biển xanh, khi mở cửa sổ có thể cảm nhận tiếng sóng và gió biển thổi tới.

Tam Á rất ấm áp, mặc dù tuyết đã rơi ở phía bắc nhưng nơi này vẫn như mùa xuân ấm áp hoa nở. Thời Vũ mặc áo sơ mi chống nắng ngắn tay mỏng, phía dưới mặc quần dài đến đầu gối, ôm vòng bơi chạy xuống biển.

Dù sao cũng là tới nghỉ dưỡng, trước khi đi Thời Vũ đã mua cho Hứa Nghiễn Sinh vài cái áo thun quần đùi, thậm chí còn có một đôi dép lê, một chiếc áo sơ mi cũng không mang cho hắn.

Hứa Nghiễn Sinh mặc cho Thời Vũ vui chơi, còn mình ngồi trên bờ cát phơi nắng nhìn cậu phát điên.

Buổi chiều Thời Vũ đăng ký một tiết học lướt sóng, có huấn luyện viên cá nhân tận tay chỉ dẫn, cậu lôi kéo Hứa Nghiễn Sinh – cái người cả buổi cũng không chịu tắm biển, cùng nhau xuống nước.

Năng khiếu thể thao của hai người cũng không tệ lắm, huấn luyện viên dạy vài lần trên cơ bản đều biết bắt sóng, có thể đứng trên ván lướt sóng một lúc lâu.

Thỉnh thoảng họ va vào nhau, sau đó cùng rơi xuống biển. Thời Vũ là một con vịt cạn không biết bơi, ngã xuống liền bám lấy Hứa Nghiễn Sinh không chịu buông, hận không thể mọc lên từ người hắn.

Hứa Nghiễn Sinh đã học bơi trong trường đại học, hắn cũng không xuống nước nhiều, may mà chưa quên, mỗi lần đều bảo vệ Thời Vũ vững vàng, ôm đùi cậu bế lên bờ cát.

Có rất nhiều người đến Hải Nam đón giao thừa, bãi biển chật kín người chơi bóng chuyền, tắm nắng và xây lâu đài cát. Hai người bọn họ ôm tới ôm lui khiến không ít người ghé mắt nhìn.

Cũng may buổi huấn luyện cá nhân sắp kết thúc, hai người bọn họ lười chơi tiếp, trả ván lại trong tiệm rồi tắm rửa thay quần áo, thuận tiện ăn cơm trong tiệm lướt sóng.

“Sau này hàng năm chúng ta đều ra ngoài chơi có được không?” Mắt Thời Vũ sáng lên, trên người khoác khăn tắm, tóc còn ướt sũng.

“Được.” Hứa Nghiễn Sinh giúp cậu cắt thịt bò bít tết xong, đẩy đĩa trả lại cho cậu: “Vui không? Ra ngoài chơi.”

“Vui chứ.” Thời Vũ vừa ăn vừa nói: “Em cũng không thích ở nhà như vậy, ra ngoài chơi rất tốt mà, còn có thể biết một chút non sông tốt đẹp của đất nước, anh nói có đúng hay không?”

Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Ừ.”

“Nhưng quan trọng vẫn phải xem đi với ai…” Thời Vũ liếc hắn một cái: “Với anh đương nhiên em vui nhất rồi!”

Ánh mắt Hứa Nghiễn Sinh dịu dàng: “Ừ.”

Bàn ăn quán này cách xa nhau, Thời Vũ nhỏ giọng không để cho người khác nghe được, cậu nuốt một miếng thịt, cười hì hì thấp giọng nói: “Yêu anh lắm đó…”

Hứa Nghiễn Sinh dừng tay, cụp mắt cười, lặp lại lời của cậu: “Yêu em lắm đó…”