Hoa Thủy Tiên

Chương 36: Chương 35




"Oh oh, thật ngưỡng mộ .┭┮﹏┭┮ quá đi a. . ." Hoa Kiểu Lam ánh mắt bi thương lấy khăn tay ra lau nước mắt.
"Hừ. Đừng lại cái mặt bi thương đó đi. Có nghe rõ không hả?" Liễu Kiều sắc nhọn dao lam ánh mắt đâm thủng Hoa Kiểu Lam đau đớn kêu lên:" A a a a a. . ."
"Dẹp." Liễu Kiều núi lửa đáy biển sắp phun trào.
"Oa, .┭┮﹏┭┮ phu nhân thật khó tính quá đi a a a a a ~~" Hoa Kiểu Lam nằm sắp dưới đất khóc gào. Sau này nhất định phải lập cái hội những người đàn ông sợ vợ mới được "Ô ô ô. . .ô hô hô. . .ha ha ha. . ."
Liễu Kiều:". . . 囧"
. . .
Một bó hoa hồng đỏ thắm, một nam nhân thật soái, một phong cảnh hữa tình nên thơ cùng 1 lời tỏ tình thật lãng mạn. Đó là chủ nghĩa tình yêu của Hoa Thủy Tiên ta đây ô hô hô. Nhưng mà tất cả chưa hẳn là vẫn còn tiếp tục tại vì bây giờ ta vẫn chưa chưa nghĩ ra cái gì cả.
Trong một đêm khuya đầy sao trời tại ở khu vườn đầy hoa, một thiếu niên bạch y xinh đẹp đi giữa khu vườn như nàng công chúa loài hoa rực rỡ nhất. Đi đi, dừng chân, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa hồng đỏ thắm đọng sương chưa tan đi mất mà lay lay cành hoa ngắt đi. Cầm trên tay mà lòng ao ước muốn ai đó sẽ xuất hiện trước mặt hiện trước mình. Mình sẽ hảo hảo mà tặng hoa, hảo hảo mà cài hoa trên đầu. Nhưng ai ngờ đâu vừa nhắc đến là tới ngay nhưng mà. . . 囧
"À á a bánh đa, ồ ố ô xích lô, ú ù u cái lu. . ."

Mạnh Thi:". . . 囧"
Hoa Kiểu Lam vỗ tay hoan hô:"Oa, tỷ tỷ hát hay quá di. Oa, nữa đi."
Liễu Kiều:". . . 囧"
Hoa Thủy Tiên thở phì phò:"Nữa...nữa ư?" hát dở muốn chết mà còn muốn nghe nữa ư? 囧
Hoa Kiểu Lam tung hoa:"Ân. Ân."
Hoa Thủy Tiên đen mặt lại:". . ."
Liễu Kiều rốt cuộc nhịn không được nữa mà gào to:"Dẹp hết. Dẹp hết cho ta. Cấm đứa nào hát tiếp nếu không ta chém."
Hoa Kiểu Lam mắt lóe sáng cười cười nham hiểm. Ta rất nghe lời vợ yêu dấu nga. Mạnh Thi hòa Hoa Thủy Tiên thở phào nhẹ nhõm. Liễu Kiều vỗ ngực ôn nhu nói:"Khuya rồi, mau đi ngủ đi."
"Không được! ! !" Hoa Kiểu Lam giơ tay phản đối.
"Hửm?" Liễu Kiều mặt lạnh đi.
Hoa Thủy Tiên hòa Mạnh Thi:"A?"
RẦM!
"Tam công chúa, tam công chúa. . ." Xuân Đào hớt ha hớt hãi chạy trở về Hương Hoa cung nhưng không gõ cửa mà trực tiếp đá văng cửa ma vào.
"Xuân Đào? Là Xuân Đào." Hoa Thủy Tiên giật mình kêu lên "Có chuyện gì vậy?"
"Nô, nô tỳ. . ." Xuân Đào thở gấp gáp "Có, có. . ."
"Bình tĩnh lại." Mạnh Thi lên tiếng "Từ từ nói."

"Đúng vậy." Hoa Kiểu Lam hưởng ứng ngay.
"Uống miếng nước đi đây này, có việc gì thì từ từ mà giải quyết. Không nên nóng vội mà chi." Liễu Kiều rót trà đưa cho Xuân Đào.
"Nô tỳ nghe nói, khoảng 5 ngày sau sứ giả kết ý hòa bình hai quốc chúng ta và Vương Hoa sẽ đến lệnh đại hoàng tử hòa tam công chúa ra nghiêm tiếp đoán đoàn sứ giả. . ." Xuân Đào tiếp lấy trà nói.
"Cái gì? Ta cũng phải đi?" Hoa Thủy Tiên kinh ngạc kêu lên "Tại sao?"
"Nô tỳ không rõ." Xuân Đào lắc đầu.
"Còn gì nữa không?" Mạnh Thi âm trầm hỏi.
"Dạ. Nếu ký tốt hiệp ước, chúng ta cử người sang đó tiếp tục giao hẹn." Xuân Đào nhìn Mạnh Thi 1 hồi mà đỏ mặt.
". . .khó hiểu?" Hoa Thủy Tiên nhíu mày lại "Ta không hiểu."
"Ai. . ." Hoa Kiểu Lam cùng Liễu Kiều thở dài, Hoa Kiểu Lam vuốt cầm cười "Hình như sứ giả là nữ thừa tướng à nha."
"Được. Nữ, thừa, tướng." Liễu Kiều nhéo tai Hoa Kiểu Lam.
"Ui...ui, đau."

"Ai, tóm lại tới lúc đó rồi hẳn tính đi a." Hoa Thủy Tiên vỗ vai Xuân Đào.
"Ân."
. . .
Tại biên giới Vương Hoa quốc, có một đoàn người khác xứ. . .
"Thừa tướng đại nhân, chỉ cần qua biên giới này là tới Hoa Thiên quốc." 1 hắc y nhân cúi người nói "Tiếp theo ngài muốn làm gì?"
"Hừ, còn hỏi nữa sao? Dĩ nhiên làm theo kế hoạch A của ta." 1 thân ảnh hồng y vén màn xe ngựa bước ra "Cuối cùng thì ta cũng đợi đến được ngày này rồi. Thi ca, chàng nhất định phải thuộc về ta."
Hắc y nhân nhìn hồng y nhân nữ tử kia lời nói, lòng hơi mất mác, ánh mắt u buồn nhưng sau đó hồi phục ngay. Hắc y nhân ngẩn đầu nhìn trời. Đêm nay trời khuya thật đẹp nhưng mà thứ mà mình muốn lại không có ở bên. Dù có thì lòng người đó đã bay sang đi đến một nơi khác mất rồi. Vì vậy kế hoạch A. . . Thật sự. . .mình muốn. . .nhưng. . .ai. . .hãy để gió cuốn đi những kí ức đẹp như
mộng ấy tan biến mất vậy. . . . . . . . .