Hoa Thủy Tiên

Chương 61: Chương 60




Trong màn đêm, gió Đông lạnh lẽo thổi tràn vào lãnh thổ Hoa Thiên quốc. Từng cái màu trắng nho nhỏ bông tuyết xinh đẹp rơi đánh dấu sự chấm dứt mùa thu và chậm rãi mùa đông đang đến. Trên trời tinh tú lung linh kia nhất thời bị che lấp lấy bông tuyết trắng xóa chậm rãi rơi xuống bao phủ lấy một vùng. Ngẫu nhiên giờ đây xuất hiện hai cái hắc y vụt qua màn tuyết rơi. Mái tóc dài cùng y phục khẽ sót dính chút tuyết trên người, lấp lánh tan đi.
Cộp! Nhẹ nhàng đáp lên một cái nóc nhà ngối tinh xảo có hai cái hắc y đang chú ý quan sát xung quanh. Một hắc y nhân có tướng mạo tuấn tú phong lưu, thon thả dáng người, mắt hoa đào cùng làn da hảo sáng, trên tay không đao kiếm mà là một cái chiết phiêt tinh xảo cực kì, hắn là Phi Lữ đại ca. Còn hắc y còn lại là Phi Hử đệ đệ, một thân tướng mạo cao ráo, tuấn tú dật phi, mắt kiếm lãnh huyết, bên người một thanh đao hắc ám huyết đỏ.
"Đại ca, Huyết Xích Nguyệt có phải ở đây không?" Phi Hử thấp giọng lạnh lùng hỏi.
"Kia, tất nhiên rồi. Thủy Tinh linh ứng là ở đây a, ta có thể đảm bảo là chính xác." Phi Lữ thấp giọng ôn nhu trả lời. Để chứng minh là sự thật hắn còn đem ra một cầu nhỏ đẹp mắt màu nước. Phi Hử khẽ gật đầu, hắn nhanh nhẹn rút cây đao ra, ánh sáng lóe lên từa cây đao kia làm Phi Lữ một trận hoa mắt. Hắn hình như thấy được bà chúa tuyết a!
(tác giả: ặc, bà chúa tuyết ở đâu mà ra. . .?)

"Đại ca, ta đi đây." Phi Hử đứng dậy. Phi Lữ lập tức hoàn hồn nhẹ đạo hắn "Cẩn thận, nếu bị thương thì ta mặc đấy."
"Ha. . .biết rồi." Phi Hử phì cười.
"Ô?" Phi Lữ ngẩn người kêu. Hắn cảm thấy mình bị hoa mắt nặng thật a, như thế nào mà hội hình ảnh bà chúa tuyết từ xa mà hắn thấy đang ngày càng tới gần a. Mà phía sau còn có rất nhiều người đi theo sao. A, để xem nào. . . 1, 2, 3. . .ồ? Tổng cộng là 6 người a. Sao tròn số dữ vậy a? Phi Lữ kéo góc áo Phi Hử, Phi Hử nhíu mày nhìn nhìn, chợt hắn cười "Đối thủ đệ nhất mà ta muốn đấu đã tới rồi a. . ."
"Cái gì?" Phi Lữ giật mình "Dương Thu Nguyệt?"
"Ai dám gọi thẳng cái tên mà ta chán ghét thân phận thế hả?" một giọng nói lạnh lùng phát ra từ sao lưng họ.
Keng! Thanh đao lập tức văng ra từ tay, Phi Hử dường như đã biết trước. Hắn nhanh nhẹn xoay người bắt lấy đao. Vút! Một đường xích đỏ bay ngang mặt hắn. Phi Lữ hòa Phi Hử tròn mắt nhìn. Đó là Huyết Xích Nguyệt! ! ! Nếu vật ở đây thì chủ nhân của nó. . .
"Các người là ai?" ôn nhu cũng không kém phần uy áp. Nàng, Hoa Thủy Tiên đã xuất hiện. Vâng, vẫn là màu tuyết mái tóc dài hương hoa, vẫn là màu đỏ rực cháy, vẫn là mềm mại hảo làn da phấn nộn, vẫn là bạch y xinh đẹp cùng dung mạo khuynh quốc khuynh thành, trên người thoang thoảng khí lạnh nhưng không kém phần ấm áp, lấp lánh vươn lại hoa tuyết trên đầu. Phi Lữ hoà Phi Hử kinh ngạc không thôi, chả trách hắn Phi Lữ nhìn nàng thế mà ra bà chúa tuyết a ="=
(tác giả: khụ, bà chúa tuyết cái gì a? Là. . .công chúa tuyết a!)
"Các ngươi là ai? ? ?" Hoa Thủy Tiên không kiên nhẫn nói.

"Hừ. Tại sao chúng ta phải nói cho các ngươi biết?" Phi Hử cười lạnh.
"Ai nha, đúng là đủ khốc đủ soái a." Ái Trân ở một bên hâm mộ hô to. Làm cho mọi người trong phun trào mắng hắn: TMD! Ngươi đúng là kẻ ngoài đường mà!
"Xem ra chúng ta không cần phải mất công đi tìm Huyết Xích Nguyệt mà nó tự dẫn thân ra a." Phi Lữ phì cười đem cất quả cầu nhỏ, rút chiết phiến ra mà đứng dậy nói.
"Ngươi thật quá tự tin đấy." Hoa Thủy Tiên nghiêng đầu nhìn hắn nói. Tay hung hăng điều khiển sợi xích phát huy ma lực.
Uỳnh--- mảnh ngói nhà tróc bay tứ tung, mặc cho dù tuyết vẫn cứ rơi.
Nhanh nhẹn như một chú mèo nhỏ, nàng xuất ra sợi xích, tái kéo uốn cong bay người đi làm thành một vòng tròn thật to. Mạnh Thi vô cùng phối hợp ăn ý mà tiến lên phụ trợ nàng, hắn dồn ma lực thật nhanh tạo ra những quả cầu hỏa lam. Như cá gặp nước, quả cầu hỏa lam khi chạm phải tuyết như đã biến quả bom thuốc nổ a. Bùm một tiếng thật to, bụi lẫn tuyết tung tóe xung quanh.

Vút! Phập! Phập! Phập! Những mũi tên từ làn tuyết mờ đầy khói bay ra hướng bọn Hoa Thủy Tiên đám người. Mắt thấy như thế, họ chuyển khai thật nhanh tránh né. Soạt-- chẳng kịp trở tay, một thanh đao bắn ra với lực đạo thật nhanh nhắm thẳng vào hướng nàng.
"Thủy Tiên! ! !" Mạnh Thi hoảng hốt kêu. Hắn muốn thật nhanh đi tới đỡ lấy một đao đó nhưng. . .không kịp nữa rồi.
"Ah! ! !"
Keng! Loảng xoảng! Bịch! Một đạo âm thanh chói tai vang lên. . . . . .