Hoa Tiền Việt Hạ - Thụ Đại Chiêu Phong

Chương 15



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tể tướng họ Lục bệnh nặng ra trò, lúc nào cũng thấy mặt chàng trắng bệch, mãi mà chưa đỡ. Nhưng một tháng tự tay trị thủy này quả thực đã làm khổ chàng. Nếu nghĩa cử này còn chưa đủ để giúp chàng được phong làm tể tướng, thì như chính hoàng đế đã bảo, lần chấn chỉnh triều cương quan trọng từ mấy tháng trước cũng có một phần công lao của chàng. Tóm lại hoàng đế bảo phong thì phong thôi, bàn tán linh tinh gì lắm thế. Nếu còn chưa tởn, có tin lần dẹp sạch quan lại lần sau mi cũng bị dẹp luôn không? Uy quyền của hoàng đế mênh mông cuồn cuộn ——

Lục tướng đối xử với kẻ khác vô cùng lạnh nhạt, không mấy khi lên tiếng, có vẻ thẳng như ruột ngựa. Tuy trước kia chàng cũng rất lạnh nhạt, nhưng… Có lẽ vì bây giờ chàng là Tể tướng cao quý, cũng có thể đang bệnh nên chàng không thích nói nhiều. Nếu muốn biết thì nên hỏi gã người hầu lùn hơn chàng nửa cái đầu kia. Ai bảo cậu ta suốt ngày tỏ vẻ hiểu rõ nhưng lại bất đắc dĩ làm gì.

Cuối Thu, Lục tướng nhặt được một con chó mực ở vùng ngoại ô phía Đông. Con chó mực này không đen tuyền, mà bốn chân có màu trắng ngả vàng. Nhưng vì nó thích lăn lộn khắp nơi, nên cũng có thể coi là đen tuyền.

11bc61c168e3522399698ad3f13c5a66

Hầu như ai trong thành cũng biết con chó mực đấy. Trông nó dữ lắm, ai tới gần là nhe răng trợn mắt vào thế ngay, đuôi cong tớn lên. Chạy đi, giờ chạy vẫn còn kịp.

Tuy vậy, tới giờ nó vẫn chưa cắn ai cả.

Lục tướng chẳng mấy quan tâm tới con chó này, chỉ cho nó miếng ăn chỗ ngủ. Con chó mực này rất may mắn. Khi được nhặt về, người nó đầy vết roi quất. Lục tướng chỉ nhìn lướt qua rồi bế nó vào y quán. Những ngày sau đấy, con chó mực còn được chia một chỗ mát mẻ dưới mái hiên của phủ nhà Lục tể tướng. Nó lười nhác nằm đây, đám người ngoài bờ tường đi qua tức nổ đom đóm mắt —— Đãi ngộ xa vời mà họ ngày đêm mong nhớ đã bị con ki này hưởng hết rồi!

Làm gì có cô tiểu thư nhà giàu nào ở kinh đô lại không trông mỏi mắt được vào phủ Lục tướng? Bao giờ Lục tướng lại ra ngoại ô phía Đông… hoặc ngoại ô phía Tây nhỉ?

Nhưng Lục tướng gia hiếm khi ra ngoài, trừ phi có ý chỉ của hoàng đế. Nghe nói chàng hơi mê rượu. Một người năng ở nhà, thích uống rượu, đối tượng thông gia mới lý tưởng làm sao!

Dù vậy, Lục tướng gia mới chỉ say ở bên ngoài một lần. Đó là buổi tiệc mừng của hoàng gia, hoàng đế lại nạp phi mới, mời rất nhiều người, cả quan ngũ phẩm cũng tới.

Hôm ấy ai đã rót rượu cho chàng nhỉ? Hình như là một cô gái, một cô gái mà Lỗ Thực tìm tới.

Mắt nhìn của Lỗ Thực không tồi, cô gái kia chỉ thoa ít son môi, mặt không chút tỳ vết. Nếp uốn ở đuôi mắt hơi xếch lên, mắt lúng liếng như vô ý câu kéo lòng người, rất giống Dương Hoa.

Cô ta tới gần, nói: “Lục đại nhân, ngài uống ly rượu trong tay em nhé?”

Giọng không giống, nhưng chàng vẫn đáp, “Được.”

Lỗ Thực chính là vị quan ngũ phẩm duy nhất trong bữa tiệc. Y chưa từng làm việc gì to tát, chuyện duy nhất đáng đề cập đến chính là năm ngoái y đã chặt một dãy đào ở góc hoàng thành. Những cây đào ấy vốn quý là vì chuyên được lấy quả làm đào mừng thọ trong tiệc chúc thọ của hoàng gia. Không ảnh hưởng toàn cục, hoàng đế cũng không trách tội y. Nhưng cảnh tượng mười cây đào cả lá lẫn cành bị chém gãy, kéo ra khỏi thành bằng hai chiếc xe bò vẫn vô cùng hoành tráng, bụi cát cuồn cuộn.

Không ai biết cô gái kia là ai ngoài hai người họ. Chỉ có lời đồn rằng cha cô ta đã được thả ra từ nhà lao cho tử tù, tuy rằng sau đấy tin đồn đã bị bác bỏ.

Tóm lại, chuyện về Lục tướng chẳng có bao nhiêu, chàng thực sự sống rất kham khổ. Dù chàng cũng như những vị quan lớn liêm khiết làm theo việc công bình thường khác, nhưng dân chúng luôn đổ ánh mắt về chàng, bàn tán chuyện của chàng.

Hôm đấy chàng say, chính Lỗ Thực đã khiêng chàng về.

Khi đó trời sắp sáng đến nơi, các cung nữ dọn dẹp bên cạnh họ. Lỗ Thực thấy chàng nằm tựa bàn, yếu xìu im re. Y cười hì hì nói với hoàng đế, “Chậc chậc, e là không giữ nổi Lục khanh của người rồi.”

Hoàng đế lạnh lùng, nói bằng chất giọng còn lạnh lẽo hơn cả sương giá trước bình minh, “Ha ha, đành chịu vậy.”

“Chậc chậc”, Lỗ Thực khiêng Lục Việt lên, cảm thấy hình như chàng hơi gầy.

Nhắc mới nhớ, không phải Lỗ Thực tìm cô gái nọ về, mà là cô ta chủ động tìm y. Nếu bảo cô gái nọ rất giống bức tranh mà Lục Việt giấu riêng trong thư phòng, thì cô gái đang đứng trước mặt y lúc này gần như được đúc từ một khuôn với bức hoạ kia. À không, nàng ta quyến rũ khiêu gợi hơn nhiều.

Nói thật, y tới đây là để tìm chó giúp Lục Việt. Vào giờ cơm, con chó mực ấy không xuất hiện đúng giờ ở phủ tể tướng, còn y thì trùng hợp xuất hiện, nên đã bị chàng kéo đi tìm chó chung.

“Này cô nương ơi…” Y bước lên mở lời với nàng, phát hiện vạt váy tuyền một màu vàng của nàng dính chút bụi bặm, mặt nàng mệt mỏi bơ phờ. Hình như nàng vừa lặn lội đường xa tới đây.

Nàng xoay người lại, tóc đen bay bay, đôi môi hồng phấn như thoa một lớp nước, yêu kiều ướt át.

“Vâng?” Nàng lên tiếng, nhìn thẳng vào y, tự nhiên hào phóng.

Trông cô thế này, làm sao sống được tới bây giờ vậy? Khó mà không bị chà đạp tới chết.

“Gì cơ?” Nàng hơi kinh ngạc.

“Cái gì… Ta buột miệng à?”

“Vâng, nhưng tôi không nghe rõ.” Nàng mỉm cười.

“À, ta muốn hỏi, cô nương là người bên ngoài sao?” Lỗ Thực chắp hai tay sau lưng, lén bấu chính mình một cái.

Dương Hoa thoáng do dự, nhưng vẫn thừa nhận.

“Vậy cô tới là để…” Y kéo âm cuối rất dài. Dương Hoa chỉ ngẩn ngơ không đáp. Dọc đường, rất nhiều người đã hỏi nàng câu này. Nàng tới kinh đô làm gì?

“Gâu —— gâu…”

Một con chó mực vạm vỡ xông tới, cắn phập vào góc váy của Dương Hoa, còn lôi nàng xềnh xệch.

Dương Hoa đưa mắt nhìn Lỗ Thực, tỏ vẻ xin trợ giúp.

Biểu cảm của Lỗ Thực lại rất kỳ quái, như thể trút được gánh nặng.

Tốt quá, tìm được cả con chó này rồi.

Sau đó y mới thấy ánh mắt của Dương Hoa, “Ấy, nhả ra!! Đừng cắn nữa! Đại Hắc!!”

Con chó này cắn mạnh ra trò, Dương Hoa cảm thấy váy mình sắp bị xé rách. Vì thế nàng nghĩ bụng, thôi kệ vậy, đi cùng nó luôn.

Nhưng ngay khi nàng quyết định như thế, con chó lại nhả nàng ra.

“Đại Hắc ——”

Cái giọng khản đặc như sắp chết đến nơi này…

Chó mực chạy về hướng giọng nói trầm khàn kia. Dương Hoa quay đầu. Gió lạnh thấu xương, chàng mặc rất phong phanh.

Họ nhìn nhau giữa thời tiết khô lạnh. Nàng mặt xám mày tro, còn chàng lại vận bộ quan phục mỏng màu đỏ tía, đường thêu tơ vàng. Mái tóc đen búi cao chỉnh tề, cao ngạo và thờ ơ.

Chó mực ngửa đầu nhìn chàng, miệng thở hổn hển. Ngoài nó thì chẳng ai phát ra tiếng động gì. Con đường này đông đúc mà lại yên ắng đến lạ kỳ.

Được rồi, nàng nhận thua. Từ khi nàng ngồi lên con thuyền nọ tới đây, thì số trời đã định nàng là kẻ thua cuộc. Nếu bị cười nhạo, thì coi như nàng xứng đáng.

Dương Hoa đi về phía chàng, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, chiếc váy đơn màu vàng vỏ quýt hất lên theo gót chân nàng. Nàng sải một hai bước đã tới trước mặt chàng.

Nhưng Lục Việt cảm thấy nàng đi rất chậm, chậm cực kỳ.

Tựa như chàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cổ họng lại đau vô cùng. Chàng chợt phát hiện hóa ra mình đã ốm lâu như vậy.

Dù là thế nào, Dương Hoa vẫn cười gượng, mắt nhoè đi. Nàng nói với chàng: “Sao ngài còn chưa hết ốm? Lại ăn mặc phong phanh thế này?”

“Nàng tới… làm gì?”

Bao nhiêu người đã hỏi, em chỉ trả lời ngài một lần thôi đấy.

Nhưng mà, kể ra thì dài lắm, “Em nghe nói ngài bệnh nặng…”, Sau đó thì sao nhỉ, “Em tới coi thử… xem ngài có còn sống không.” Nàng nói đứt quãng, như đang bịa ra lời dối trá.

Câu này xấc xược quá, những người qua đường xung quanh đều dỏng hết tai lên.

“Ừ.”

Lời đáp của Tể tướng mới là đáng sợ nhất…

“Nếu ngài chết rồi…” Bấy giờ Dương Hoa mới nhìn vào mắt chàng, nàng cảm giác được tim mình đang đập rất nhanh.

“Ừ.”

Lại đáp nữa…

Nếu phải so sánh, thì chắc tim đám đông xung quanh đã ngừng đập rồi.

“Em cũng sẽ chết.”

Cây bạch quả trơ trụi rụng chiếc lá cuối cùng. Nó đã điêu tàn suốt mùa Đông để đổi lấy kiệt tác, dùng thân thể sạch sẽ này nghênh Xuân.

“Ồ ——”, Lục tướng gia cười, dù nàng có nói dối chàng cũng xin nhận hết.

Chàng dang tay ra kéo nàng vào lòng mình. Hương vị quen thuộc khiến chàng si mê quyến luyến tới giờ, nay đã về bên chàng như ý nguyện.

“Lục đại nhân mặc quan phục đẹp quá.” Đây mới là câu mà nàng muốn nói nhất.

“Ừ.” chàng xách cái bọc nàng đang cầm lên, nắm tay nàng cất bước.

“Đi đâu thế?”

“Về nhà.”

Hai người một chó, ấm áp biết bao. Tim của đám người qua đường và một Lỗ Thực đều chua lè.