“Ưm… Chàng đừng…” Chất dịch màu trắng đục rơi xuống xương quai xanh của thị, chảy qua khe ngực. Dính quá.
“Ngồi lên đi”, hắn kéo tay thị.
“Chịu thôi… thiếp mệt quá rồi.” Thị nuốt nước miếng.
“Vậy nàng nằm sấp đi.”
Thị bám hai tay lên thành ghế. Chiếc ghế này khá cao, đến mức thị sắp dán cả người lên đấy.
“Eo, nhấc lên.”
Thị làm theo. Mông nhếch cao lên, dịch ngọt dính ở phần thịt non lộ ra ngoài, một đầm lầy trắng nõn được bao trùm dưới rặng rừng đen.
Hắn không vội vã vào ngay, đầu gậy sắt chống lên lối vào mềm mại đã mở ra. Eo thị đang vặn vẹo không ngừng, hắn tóm ngay viên ngọc đằng trước lỗ hổng không trật tẹo nào. “A —— a…” Nghe thấy lời mời, hắn mới hài lòng thẳng tiến.
Hắn bóp ngực thị, thúc từng cái một, thị nhắm hai mắt, miệng rên hừ hừ.
Sức hút của tường thịt rất lớn, như muốn rút cạn hắn. Hắn đẩy tốc độ lên nhanh dần, đâm cho bọt nước văng tung toé.
Hắn chọc phải mỏm mẫn cảm kia. Không biết hắn đang run hay thị đang rung, vì thế hắn vỗ mạnh vào mông thị. “A…” Hiệu quả rất tốt.
Váy của thị đã bị cởi một nửa, treo hờ hững trên eo, che đậy hõm eo sâu thẳm. Khe rãnh mềm mại bất ngờ, vì dính đầy bùn núi, trộn cùng dòng sông ẩm thấp.
“Đâm thẳng vào trong đi…” Giọng nói mỏng manh biết bao.
“Nhưng đại phu bảo…”
“Biết đâu lần này lại… có mang.”
“Được.”
…
Hắn bế thị lên, đi vào trong phòng. Dịch nhầy nóng bỏng nhỏ giọt suốt quãng đường. Chiếc váy vải thấm nước tuột xuống khỏi hông, hắn cũng mặc.
Hắn đặt thị lên giường, thị duỗi thân trở mình, hắn lại lật thị về.
“… Thiếp chịu thôi.”
“Ta biết”, lúc mào đầu thị đã kêu ca là không chịu nổi.
“…” Thôi được rồi. “Vậy chàng tự thân vận động đi.” Thị tưởng về phòng là để nghỉ ngơi, ai ngờ lại phải tiếp tục.
Giữa lúc mơ màng, ánh đỏ ánh vàng phản chiếu trên cánh tay đang gồng của hắn, giống ai đấy đang bắn pháo hoa.