Họa Tiên

Chương 8: 8




Edit: Ballantine’s.
"Quách Trường sử, ngươi đây là..." Bùi Hi Lam hoảng hốt giãy giụa, "Buông ta ra, thả ta xuống!"
"Có la cũng vô dụng, ta đã sớm biết ngươi là mật thám của bọn họ.

Trần Huyền Lễ thật sự là đồ rùa đen, cắn chết không buông, nếu như để Tinh Ba Tất Lâm chạy thoát, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

Các ngươi thật là...!Thôi." Quách Tử Nghi nâng Mạch đao lên, "Toàn quân nghe lệnh, theo bản Trường sử quay trở về đại doanh lương thảo, từ chân núi tiến công!"
Đại quân cuồn cuộn giết xuống chân núi lần thứ hai, Bùi Hi Lam bị hắn túm tay, siết cổ, gần như không thở nổi, chỉ dùng cùi chỏ thúc vào cánh tay hắn, vừa ho khan vừa nói: "Quách Tử Nghi, ngươi buông ra, ngươi muốn siết ta chết như vậy, ra thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi..."
Quách Tử Nghi lao vào trong sương mù dày đặc dưới chân núi, không thèm để tâm đến những tiếng hét của nàng.

Hắn cũng không để ý nàng đang kéo kéo cái túi hương màu vàng, lúc đánh hắn thì cũng nâng cái túi hương đó lên.

Hai bên vách đá có tiếng kèn truyền đến trong tiếng la rợp trời, hắn thấy trên vách núi xuất hiện hơn hàng trăm hàng nghìn cái đầu, lúc ẩn lúc hiện.

Mặc dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng hắn cũng nhìn thấy những mũi tên nhọn loang loáng đang chờ bắn ra.

Hắn ghìm ngựa lại, hoảng hốt nói: "Đây...!đây là...!Sao bọn họ lại bố trí mai phục ở đây?"
Người trong ngực hắn nhẹ nhàng cười thành tiếng: "Quách Trường sử, uốn cong thành thẳng* nhưng uốn quá đến mức bản thân mình cũng không mơ hồ rồi đúng không."
*Uốn cong thành thẳng (Kiểu uổng quá chính) (trích trong Lương Thống liệt truyện - Hán Thư): uốn cong thành thẳng nhưng uốn quá đà khiến nó cong qua bên khác, ý chỉ làm gì cũng một vừa hai phải thôi, nếu không thì già néo đứt dây.
Đây là mùi hương gì vậy? Hình như giống như loại lần trước.

Quách Tử Nghi vừa định kéo nàng lại thì phát hiện tứ chi của mình như nhũn ra, chẳng có chút sức lực nào, yếu ớt thả lỏng cánh tay xuống: "Ngươi, ngươi đã làm gì ta, cái túi hương đó của ngươi có phải..." Lời còn chưa dứt hắn đã tuột mạnh xuống dưới ngựa.
Bùi Hi Lam ghìm cương, ra lệnh cho con ngựa dừng lại, thong thả nói với phía trong sơn cốc: "Còn may Trần công nhịn không bắn tên, nếu không chẳng những khiến ta làm trái với lời hứa là bắt sống Trường sử mà không mất một binh một tốt nào, lại còn có thể bị bắn thành một cái tổ ong lớn nữa."
Các tướng sĩ của Trần công từ trong sơn cốc lao ra, bao vây Quách Tử Nghi chật như nêm, lại trói hắn lại, gióng chuông thu quân.

Trần công ở trên núi không nhịn được mà vỗ tay: "Quả nhiên Bùi phụ tá túc trí đa mưu, thông hiểu việc binh, lão phu bội phục." Rồi ông ta lại lớn tiếng nói: "Các tướng sĩ phía dưới, Trường sử đã bị bắt sống, tất cả các ngươi được miễn tội, chuẩn bị thu binh quay về Trường An đi!"
Bùi Hi Lam vén tay áo hít vào một tiếng: "Đáng tiếc cái tay ta phải hi sinh, bị Trường sử siết một lúc, máu lại chảy không ngừng."
Khóe miệng Trần Huyền Lễ run rẩy: "Đó rõ ràng là ngươi bị mèo rừng cào trên đường hành quân, cũng không phải cố ý dùng làm khổ nhục kế."
"Vậy trên người cũng phải có thương tích mới được đó biết không."
"Được rồi, cho dù không bị thương, ngươi cũng sẽ nghĩ ra cách khác để khiến Quách Tử Nghi chui vào tròng thôi."
Bùi Hi Lam không hề phủ nhận, chỉ lấy quạt che miệng cười.

Lúc này, một thuộc hạ của Quách Tử Nghi đi ngang qua người họ, nhỏ giọng nói: "Bùi phụ tá, Trần công, sao các ngươi đánh bại được đại doanh lương thảo vậy? Nơi đó đều là những binh sĩ tinh nhuệ."
"Không đốt lương thảo thì đương nhiên lửa không xém lông mày rồi.

Nếu không làm như vậy, làm sao Quách Trường sử đứng núi này trông núi nọ, sao lại khiến hắn không tin tưởng ta nhanh như vậy được chứ?" Bùi Hi Lam vuốt vuốt lông chim trên cây quạt, nhìn về phía Quách Tử Nghi đang bị khiêng, "Quách Trường sử, ngươi nói có đúng không?"
Quách Tử Nghi căm tức nhìn nàng, không nói lời nào.

Trần Huyền Lễ thở dài một tiếng: "Bùi phụ tá, ngươi không đốt lương thảo, chẳng qua chỉ là đốt một chút lửa ở gần đại doanh để lừa gạt người khác, vì sao bây giờ ngươi vẫn muốn lừa hắn?"
"Bùi Hi Lam, ngươi..." Quách Tử Nghi đau đớn ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt trắng bệch nhìn nàng.
"Dù gì cũng chừa đường sống cho ta với chứ.

Trần công ông nhìn xem, Quách Trường sử này sợ là đã lọc da róc xương ta hàng ngàn lần trong lòng rồi." Bùi Hi Lam ung dung thoải mái lắc lắc cây quạt, đi thêm mấy dặm nữa về phía trước nàng phát hiện túi hương không còn ở trên người, nàng kéo dây cương nói, "Hình như bảo bối của ta bị mất rồi, các người cứ thong thả đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau."
Bùi Hi Lam quay lại tìm kiếm, quả nhiên là đã tìm lại được túi hương của mình trên đường, sau đó nàng thúc ngựa chạy về, không hề để ý thấy sương mù bốn phía đã dâng lên cao, mây đen mù mịt.

Mãi đến khi có những bụi gai sắc nhọn vươn ra từ trong núi đá, đan chéo xoắn lại với nhau dựng thẳng lên, ngăn đường đi phía trước.

Con ngựa dựng cả bờm lên, mồ hôi văng ra khắp nơi, tung vó trước hí dài một tiếng nhưng vẫn không thể tránh khỏi, nó cựa mình giậm chân, hất nàng ra xa tới hơn mấy chục thước.

Nàng lăn trên đất mấy vòng, đau đến mức sống không bằng chết, đang định vùng dậy thì phát hiện trên mặt đất, trên vách đá đều là rêu phong, ướt rượt giống như tim phổi người chết rớt ra.

Có ánh sáng xanh le lói từ con đường phía trước lóe tới, nàng nhìn về hướng đó phát hiện trong sương mù dày đặc phía trước có hàng trăm ngàn cái bóng đen đang lập lòe.
Tiếng khóc tiếng than ai oán đau thương, mùi khí chết chóc tanh tưởi từ xa kéo đến gần, khuếch tán ra trong không gian ẩm ướt mờ sương, dính vào từng lỗ chân lông giống như đang hòa vào trong máu thịt.

Khi cái bóng đen này bắt đầu từ trong sương mù bước ra một chút, Bùi Hi Lam phát hiện, đây không phải là bóng người mà là yêu hồn quỷ ảnh.

Có người thiếu đầu cụt chân, thủng bụng thối ruột đang lè những cái lưỡi to dính than thở, cuống lưỡi dài năm tắc, mắt xanh da trắng, giống như một nữ tử bị cắt đứt cổ đang la hét thảm thiết ầm ĩ.

Mà trong giữa đám quỷ đó, thứ bắt mắt nhất là một bộ đầu lâu xương trắng, nó khoác một chiếc áo bào màu đỏ quết đất, giữa những khớp xương phát ra những tiếng cộc cộc nhưng dáng vẻ bước đi lại vô cùng lịch sự, tao nhã.


Thấy Bùi Hi Lam tồn tại ở đó, nó quát lớn: "Kẻ nào?!" Là một giọng nam rất trẻ, êm tai đến mức khiến người ta không thể nào tưởng tượng được giọng nói này lại phát ra từ một bộ xương khô.

Sau đó, bộ xương khô im lặng trong chốc lát, hình như đang nhìn nàng.
Bùi Hi Lam rùng mình một cái, quên cả đau đớn, sợ chết khiếp mà lùi về phía sau.

Chẳng lẽ là nàng phạm sát quá lớn đến mức trực tiếp đến Hoàng Tuyền luôn sao.

Đầu óc rối thành một nùi, bỗng bộ xương khô nở nụ cười một tiếng: "Thật sự là ngàn năm loạn lạc lìa xa, lớn lên mới được nơi xa tương phùng*.

Hi Lam, vậy mà ta có thể gặp lại ngươi ở chốn này.

Con nhóc phụ lòng nhà ngươi, sau khi biết ngươi ra đi, phu quân ngươi, hắn..."
*Trích trong bài thơ Hỉ kiến ngoại đệ hựu ngôn biệt (Vui mừng khi gặp em họ nhưng lại phải nói lời tạm biệt) của Lý Ích thời Đường.
Câu nói sau đó căn bản nàng không hề nghe thấy, bởi vì nàng đang lết cái chân què của mình chạy tới cách đó hơn trăm mét.

Chỉ là, cho dù nàng chạy rất xa rồi nhưng cũng không thể quay lại sơn cốc trước đó.

Bốn phía hoàn toàn khác so với con đường cũ của nàng, chỉ có một đường máu sương mù dày đặc, những bụi gai bám đầu rong rêu, thỉnh thoảng có những yêu quỷ từ bóng tối nhảy ra, muốn duỗi tay thò về phía đầu nàng muốn lấy mạng.

Mà trong không trung phía trên cũng chỉ còn thừa lại màu tối đen như trong rừng sâu núi thẳm, không nhìn thấy điểm cuối.

Nàng chạy trốn càng lúc càng mệt, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Những yêu quỷ càng lúc càng gần sát nàng, có mấy lần còn chạm tới da thịt của nàng, một con đi giày thêu màu đỏ đầy máu nhảy ta từ trong vách đá, từng bước từng bước nhảy đến gần, vững vàng nắm lấy chân phải của nàng.

Lập tức chân phải của nàng không nghe theo sự điều khiển của nàng nữa, chạy về phía ngược hướng.

Nàng thét lên một tiếng, lại ngã xuống đất lần thứ hai.

Con yêu quỷ đi giày thêu ra sức kéo nàng chạy về hướng những yêu quỷ khác.

Nàng túm chặt lấy mặt đất, vừa sợ lại vừa cuống, nước mắt tràn đầy mặt.

Khi nàng ngẩng mặt lên một lần nữa, chỉ thấy có hàng trăm con quỷ đi ra từ trong lòng đất đứng phía trước, bao vây nàng khắp bốn phía, cũng tham lam vươn móng vuốt về phía nàng...
Nàng bò dậy lần thứ hai lại tiếp tục ngã sấp xuống, sau khi thất bại mấy lần, một con quỷ treo cổ há cái miệng to đầu máu muốn dùng một ngụm nuốt chửng đầu nàng.

Nàng ôm đầu liều mạng đánh lung tung thì bỗng eo được một cánh tay ôm lấy, được nhấc khỏi mặt đất.

Nàng hoảng sợ la lên một tiếng, càng dùng sức giãy giụa hơn nhưng cánh tay bị giữ lại rất chặt.

Nàng cầu xin: "Quỷ gia gia, ta không thể ăn được đâu, không ăn được, huống hồ mười ngày rồi ta cũng chưa tắm, gia gia đừng tham một miệng này mà làm bẩn đầu lưỡi của mình.

Dù sao thì cũng nên tắm rửa trước..."
"...Mười ngày chưa tắm." Người đó thong dong nói, không hề mang theo chút cảm xúc nào, "Đối với một cô nương mà nói, thật sự là hơi khó.

Nếu không thì thả ngươi lại đây vậy, để những vị khách đến từ âm phủ liếm sạch sẽ cho ngươi."
Nghe thấy giọng nói này, Bùi Hi Lam ngớ ra một chút, ngẩng đầu thật mạnh thì nhìn thấy khuôn mặt của Hình Dật Sơ.

Nàng ngây người, còn bàng hoàng hơn cả khi nhìn thấy quỷ.

Nàng cúi đầu xuống, thấy những yêu quỷ trong vực sâu phía dưới đang nhảy nhót lên xuống, muốn nhảy lên bắt bọn họ.

Nàng bị hắn ôm ngang người, hai người bay trong không trung cách mặt đất bảy tám trượng giống như mây.

Nàng lại nhìn Hình Dật Sơ một lần nữa, vươn ngón tay trỏ lau đi những giọt nước mắt sơ hãi, nàng cảm động đến mức mắt tỏa sáng: "Bùi Hi Lam ta có tài đức gì có thể khiến người cứu giúp khi tính mạng lâm nguy.

Ân nhân lại còn là quy gia ngài nữa."
Tử viết "người không tìm đường chết thì sẽ không chết."* Hắn buông tay nhẹ nhàng, "vèo" một tiếng, nàng rớt xuống vực sâu cùng vớt tiếng thét thảm thiết như dời núi lấp biển.

Ngay giây phút nàng nghĩ rằng bản thân mình chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa thì hắn lại lao xuống giữ eo nàng lại, một lần nữa ôm nàng lên trên không.


Nàng sợ run hết cả người, dùng sức ôm lấy lưng hắn, dựa đầu vào vai hắn, òa khóc huhu: "Hình Thiếu sư, ngài quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần không được buông tay."
*Câu này mình tra là ngôn ngữ mạng, không biết có bắt nguồn từ Khổng Tử, Lão Tử gì không thì mình không rõ, ai biết của ông nào trong bài nào thì comment giúp mình nhé.

Nguyên gốc là: 人不作死便不会死: Nhân bất tác tử tiện bất hội tử.
Hắn cười khẽ một tiếng, ôm nàng bay lên phía trên.

Qua một lát, mùi tanh tưởi thối rữa đã bị mùi hoa rửa sạch sẽ, tiếng tước tiếng hạc cũng đã thay thế tiếng quỷ hú hồn gào, phía dưới họ chỉ có vạn khoảnh đồng sông*, sa mạc mịt mờ* của Thần Châu*.

Gió mát thổi tung mái tóc đen của nàng khiến mái tóc dài của hai người đan vào nhau.

Cuối cùng nàng cũng hơi thả lỏng một chút, nhưng trước sau vẫn không dám thả tay ra, chỉ nhẹ giọng nói mang theo chút đắc ý: "Ta đã sớm biết ngươi là tiên nhân năm đó rồi, rõ ràng là ngươi trục lợi, lại còn nói dối đến cùng nữa chứ."
*Trích trong bài thơ: Lợi Châu Nam độ (Qua phía Nam Lợi Châu) của Ôn Đình Quân.

Câu đầy đủ là: Vạn khoảnh giang điền nhất lộ phi - Vạn khoảnh đồng sông thẳng cánh cò (Trích bản dịch của Nguyễn Phước Hậu trên Thivien.net)
*Đại hoang yên cảnh: ý chỉ đại sa mạc rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy mênh mông không thấy điểm cuối, mờ mịt không nhìn rõ điểm dừng.

Mượn ý từ bài thơ tả cảnh sa mạc Bắc Mạch (không rõ tác giả)
Bắc thượng cao lâu tiếp đại hoang, tắc nguyên như chưởng tư mang mang
Sóc phong nộ quyển hoàng như vụ, dạ nguyệt khinh lung đạm tự sương
Dịch nghĩa:
Lầu cao phía bắc tiếp giáp với sa mạc, đứng xa nhìn về nguyên sa mạc mênh mông thu lại bằng bàn tay
Gió bắc nổi giận cuốn bụi vàng rực, trong đêm, trăng nhẹ trải xuống nhạt như sương.
*Thần Châu: tên cũ của Trung Quốc.
"Ai nói ta là tiên?"
"Biết bay còn không phải là tiên sao."
"Vịt, nhạn cũng biết bay, đều là tiên sao?" Thấy nàng nghẹn lời, hắn lại nhướng mày nói: "Bây giờ ngươi cũng đang bay, vậy ngươi cũng là tiên à?"
"Ta không bay, là ngươi kéo ta bay theo."
"Nếu không phải thế." Hắn rút tay ra, nàng lại ôm lấy hắn một lần nữa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Hắn cười nói, "Ta thấy thường ngày Bùi phụ tá vô cùng thoải mái, ước gì có thể uống cạn hết quầy rượu, cuồng ca trước năm cây liễu*, không ngờ cũng sợ chết quá nhỉ."
Trích trong thơ Lý Bạch gửi Đào Uyên Minh trong tập thơ "Kí vi nam lăng băng, dư giang thượng thừa hưng phóng chi ngộ tầm nhan thượng thư tiếu hữu thử tặng": Mộng kiến ngũ liễu chi, dĩ kham quải mã tiên.

Hà nhật đáo bành trạch, cuồng ca đào lệnh tiền: Mơ thấy năm cây liễu đã lớn đến mức có thể làm roi ngựa.

Hôm nào có dịp đến Bành trạch, có thể nào cùng uống cùng ca với Đào lệnh trước đó không?
"Say rượu một lúc thì được, nhưng mê man không tỉnh thì bỏ đi."
Nàng nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng lần thứ hai, một mảnh hào quang sáng lóa bay vụt qua, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, cơ thể nàng rơi xuống một chút, quay lại trên lưng ngựa của mình.

Nàng ngó nghiêng bốn phía nhưng sớm đã chẳng còn tung tích bóng dáng của Hình Dật Sơ, mà đội quân của Trần Huyền Lễ đang ở cách đó không xa.

Nàng vỗ ót mình mấy cái thật mạnh.

Đúng là thấy quỷ thật mà.
Vào đêm đầu tiên quay trở lại Trường An, vòng quay của mặt trăng ngày rằm đã dừng trên núi, trời trong sao sáng, Bùi Hi Lam mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, nàng ngồi trong một cái đình ngay giữa thác nước đang đổ, cầm một chiếc chén có nhành hoa sen bằng vàng.

Ngân hà và thế gian tách biệt nhau nhưng lại ở gần nàng như vậy, với tay ra có thể hái được sao trời.

Một nam tử ngồi trước mặt nàng, dù không có gió nhưng mái tóc vẫn nhẹ bay, mặc một bộ tiên bào quét đất trắng như tuyết, giữa trán có một tiên ấn hình thoi màu tím giống như tử mai trong vùng tuyết trắng, tôn lên vẻ phong nhã trong từng cử chỉ của hắn, khuôn mặt rất tuấn tú.

Nàng uể oải châm rượu cho hắn, một tay chống cằm, nói: "Tử Tiêu, gần đây ngươi xảy ra chuyện gì vậy, cả ngày đều bận, hoàn toàn không thấy bóng dáng ngươi đâu."
Vị tiên nhân được gọi là Tử Tiêu kia nói: "Thật ra cũng không phải là bận rộn lắm, chẳng qua có chút chuyện phiền lòng thôi."
"Sao thế?"
"Những lời này ta chỉ nói với một mình ngươi thôi đó, ngươi không được nói cho người khác."
"Ngươi có thể yên tâm đối với ta."
"Trước sinh nhật lần trước của ngươi, ta và bọn Văn Khúc Tinh vẽ tranh ở Bạch Bình Châu, gặp được một nữ tử...!Cái vẻ mặt đó của ngươi là gì vậy?"
Ánh mắt nàng cong thành vầng trăng non, chỉ lộ một nụ cười vi diệu, trên nét mặt viết "Ta hiểu", nàng giơ chén rượu nói: "Không có chuyện gì, ngươi tiếp tục đi, ta sẽ giúp ngươi nghĩ xem làm sao để nắm lấy nàng ấy."

"Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, nàng là người Tử Tu phái tới nằm vùng."
Nghe thấy cái tên mang theo chữ Tử này, nàng đang uống rượu dở chừng, suýt nữa phun ngụm rượu vào mặt Tử Tiêu, nhưng cuối cùng nàng vẫn cứng rắn nuốt vào, khiến mình sặc sắp chết: "Khụ khụ, khụ khụ, ngươi nói gì? Do Ma tôn phái tới sao? Vậy nàng ta cũng là Ma tộc à?"
"Đúng, nàng ấy là Thanh Mị."
Hi Lam ngạc nhiên nói: "Tên cuồng ma giết thần này thật sự đến tiên giới.

Tử Tiêu, ta biết ngươi có ấn tượng tốt với nàng ta, nhưng ngươi phải tỉnh táo, mấy ngàn năm trước nàng ta đàn một khúc ở núi Đan Hồ, đến giờ nơi đó cũng chẳng có cây cỏ nào mọc lên nổi.

Nếu nàng ta và Tử Tu có làm kế hoạch gì đó tàn bạo...!không được, ngươi để ta uống ngụm rượu bình tĩnh một chút."
Nàng uống hết một chén rượu, nhìn về phía Tử Tiêu: "Nói đến đây, ngươi định giải quyết chuyện này thế nào?"
Trên mặt Tử Tiêu chẳng hề dao động chút nào.

Cũng không biết vì sao, trong mơ nàng giống như một người khác, biết bản thân mình và Tử tiêu giống như huynh đệ sắt thép, nàng thật sự rất hiểu hắn, hắn còn lạnh nhạt hơn cả sương khói, đối mặt với chuyện này, với khuôn mặt trầm mặc chẳng chút cảm xúc nào của hắn, vậy chỉ có một khả năng mà thôi.

Nàng cất giọng thở dài: "Thì ra là vậy, tiên quân gần bùn mà chẳng nhiễm cuối cùng thật sự đã động lòng rồi."
Tử Tiêu giật mình, cười khổ: "Không nói nữa.

Ngược lại, Hi Lam, gần đây ngươi với Dật Sơ sống chung với nhau thế nào?"
Nàng lộ một nụ cười y như ma quỷ: "Để cho hắn an giấc ngàn thu luôn đi."
Đến lúc này, giấc mơ bị cắt ngang bởi tiếng mưa rơi lất phất tạt vào bụi chuối tây.

Nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, Bùi Hi Lam dại ra một lúc lâu, suy nghĩ rối bời.

Dật Sơ? Tử Tiêu? Thanh Mị? Tử Tu? Đây là giấc mơ quái gở gì vậy chứ, lại còn tiếp tục tiền duyên nữa à? Nhưng mà cho dù có suy nghĩ kỹ thế nào cũng không thể liên hệ những chuyện này với thực tế được, ngoại trừ bức họa nhiều năm trước kia.
Vừa gặp Dật Sơ một lần thì mơ thấy giấc mơ này, nhất định hắn không phải người phàm.
Hành quân quay lại Trường An, Bùi Hi Lam biết phụ thân lớn tuổi của Quách Tử Nghi phải vất vả lắm mới tìm được một cơ hội cho con trai lập công, nếu trực tiếp xử lý chuyện này trên triều đường, không cẩn thận sẽ mang về một lễ tang, rất cỏ thể cả hai cha con cùng thăng thiên hạ đất với nhau luôn.

Bởi vậy, thiên tử quyết định cùng Trần Huyền Lễ đối chứng lời khai trước.

Trần Huyền Lễ cũng gọi Bùi Hi Lam theo.

Bùi Diệu Khanh còn nói nàng có thể trả lời theo đúng tình hình thực tế, không cần quan tâm đến tính mạng của Quách Tử Nghi.
Chờ một lúc, văn võ bá quan trong điện Hàm Nguyên bãi triều, thiên tử cũng dẫn một đại thần quay lại điện Tử Thần.

Lý Long Cơ là một nam tử năm mươi tuổi khỏe mạnh, vẫn hào hùng khí thế như trước, khuôn mặt uy nghiêm.

Bùi Hi Lam và Quách Tử Nghi hành đại lễ với ông, ông ta ra lệnh bình thân rồi đưa bọn họ bước vào điện Tử Thần, dựa vào Long Ỷ nói: "Các ngươi cũng đã biết hôm nay trẫm cho gọi các ngươi đến là vì chuyện gì rồi chứ?"
Quách Tử Nghi quỳ phục trên đất: "Tội thần kháng thánh ý, xin bệ hạ ban chết."
Lý Long Cơ nói: "Bùi Hi Lam, ngươi thì sao?"
Bùi Hi Lam cười nói: "Biết ạ."
"Biết cái gì?"
"Biết bệ hạ cho gọi thần đến là vì chuyện gì ạ." Nàng nói rõ ràng từng chữ, cũng khá kính cẩn.

Lý Long Cơ nhướng mày nhìn nàng nhưng mãi một lúc lâu vẫn không chờ được câu sau đó, vì vậy ông ta lại nói: "Vậy vì sao ngươi không nói?"
"Hi Lam không nói là bởi vì bệ hạ chưa hỏi."
"Trẫm không hỏi thì ngươi không dám nói sao?"
"Thánh nhân quân lâm thiên hạ, anh minh thần võ, Hi Lam vô cùng lo sợ, sợ lỡ ngu dốt nói sai lời, cho nên thần không dám nhiều lời."
"Trẫm nhớ rõ lúc trước khi ra lệnh cho ngươi ra biên cương, thái độ của ngươi nào đâu phải vậy.

Sao nào, lên chiến trường một chuyến, ngược lại khiến mình bị dọa mất mật rồi sao? Ngươi thử nói một chút xem, vì sao trẫm gọi ngươi đến đây, rồi ngươi có suy nghĩ gì không?"
"Là vì chuyện của Quách Trường sử." Bùi Hi Lam nhìn Lý Long Cơ, thấy ông ta khẽ gật đầu, nàng lại nói: "Quách Trường sử tự ý đưa quân ra trận, qua thật là tội không thể tha.

Mà Hi Lam nghĩ đến chuyện hắn đuổi giết quân địch là để diệt trừ hậu họa cho Đại Đường thì tội không đến mức phải chết.

Hi vọng bệ hạ suy nghĩ lại, xử lý nhẹ nhàng."
Lý Long Cơ khẽ gật đầu, nói với đại thần bên cạnh: "Lý Bạch, ngươi thấy thế nào?"
Lúc này Bùi Hi Lam mới có cơ hội nhìn thấy rõ người đó.

Ông mặc áo bào của Hàn Lâm Viện, dáng người không cao lắm nhưng lại phóng khoáng vô cùng, có tiên phong đạo cốt, trông giống như thần tiên vân du vào nơi bát cực.

Bỗng chốc Bùi Hi Lam như lạc vào trong mơ.

Người này chính là thần tượng của phụ thân nàng - Lý Bạch.

Nàng biết năm nay ông ấy nhập cung, đang làm Cung phụng trong Hàn Lâm Viện, không ngờ có cơ hội diện kiến người thật, thật sự là may mắn.
Lý Bạch nói: "Khi thần đi du lịch bốn bể, cũng từng nghe người Ba Tư bàn luận về Tinh Ba Tất Lâm, người này lưng hùm vai gấu, khỏe như trâu, có thể lấy một địch trăm, vô cùng hung hãn, đó là phó tướng quân xâm lược mà Quách Trường sử đuổi theo không bỏ.

Theo thần thấy, Quách Tử Nghi thân mang tài năng hiếm có, sau này tất sẽ thành người tài.

Yên Chiêu vương xây dựng lâu đài và dùng ngàn vàng để cầu hiền sĩ trong thiên hạ, có được Quách Nguy như được bệ ngàn vàng.

Từ đó về sau, Chiêu Vương lại có Kịch Tân của Triệu quốc, Trâu Diễn của Tề quốc, cho nên vì vậy thiên hạ mới rộng lớn.


Bệ hạ là người thông thái sáng suốt, còn vượt xa cả Yên Chiêu Vương thì lại càng biết quý trọng tướng hiền hơn nữa.

Miễn tội chết cho hắn, sau này sẽ có rất nhiều hiền sĩ nghe danh mà đến, nguyện dốc lòng trung thành với bệ hạ."
*Giải thích câu chuyện Yên Chiêu Vương chiêu hiền: Nước Yên là một nước lớn, nhưng do vua nghe lời xúi giục của kẻ xấu nên khiến đất nước loạn lạc.

Yên Chiêu Vương lên ngôi, muốn xây dựng nước Yên hùng mạnh trở lại nên đi tìm nhân tài trị nước.

Có người mách cho ông nói lão thần Quách Nguy có tầm nhìn và kiến thức tốt, có thể tìm tới ông ấy xin hiến kế.

Quách Nguy kể cho Yến Chiêu Vương nghe một câu chuyện: Một vị vua nghe danh Thiên Lý Mã thì rất thích, muốn mua nên ông sai người đi mua, nhưng khi người hầu đến nơi lại thấy Thiên Lý Mã đã chết, không thể quay về người không, nên người đó dùng nửa giá tiền mua bộ xương của Thiên Lý Mã mang về.

Nhà vua nổi giận đùng đùng, nhưng người hầu lại nói, nếu như có lời đồn đại bệ hạ dùng tiền mua xương Thiên Lý Mã chết, nghĩa là ngài rất yêu quý Thiên Lý Mã, sẽ có người tự động đưa Thiên Lý Mã đến bán cho ngài.

Thật sự sau đó có rất nhiều người nghe danh mà đến.

Yên Chiêu Vương cũng dùng cách như vậy với Quách Nguy, ông mời Quách Nguy về, dùng ngàn vàng và xây dựng lâu đài cho Quách Nghi ở, các hiền sĩ ở khắp nơi nghe danh vua chuộng người hiền sẽ đến đầu quân cho vua.
Lý Long Cơ nói: "Thôi.

Nếu bọn họ đều biện hộ cho ngươi, trẫm xem như cho ngươi có công vượt tội.

Trong vòng ba ngày giao một ngàn từ kiểm điểm đưa đến cho trẫm."
Quách Tử Nghi dập đầu một cái thật mạnh: "Tội thần khấu tạ long ân."
Lý Long Cơ nói: "Hi Lam, trẫm sắp xếp hôn sự cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bùi Hi Lam vội vàng quay đầu lại: "Hôn sự?"
"Thấy ngươi cũng không nỡ để Quách Tử Nghi chết, sợ là hai người đã có tình cảm từ bé.

Trẫm ban hôn cho ngươi với hắn được không?" Lý Long Cơ vuốt vuốt chòm râu, vui vẻ sảng khoái.
Quách Tử Nghi khẽ sững người, nhìn thoáng qua Bùi Hi Lam một cái rồi lại quay đầu lại, im lặng không lên tiếng.

Bùi Hi Lam liếc mắt nhìn hắn một cái, sống không còn gì luyến tiếc: "Bệ hạ miễn tội chết cho Quách Trường sử, không thì ban luôn cái chết cho Hi Lam được không?"
Lý Long Cơ cười nói: "Tính cách của ngươi thật sự rất giống Ngọc Hoàn, thà làm ngọc vỡ hơn làm ngói lành.

Yên tâm đi, không phải trẫm ban hôn cho ngươi với tội thần.

Ngược lại, trẫm cảm thấy Quách Tử Nghi có dũng có mưu, nhưng tuổi trẻ còn bồng bột, cần phải có hiền thê quản thúc."
"Cái danh hiền thê Bùi Hi Lam không thể đảm đương được.

Huống hồ hiện nay, Hi Lam một lòng hướng về học tập, một sạp sách cũng đủ để qua ngày rồi, không có ý định thành hôn..."
"Bây giờ ngươi có thể từ từ mà dốc lòng học tập, qua vài năm nữa rồi thành hôn cũng không muộn.

Trẫm đã đồng ý với Ngọc Hoàn tỷ của ngươi chọn lựa cho ngươi một vụ hôn phu tốt, trẫm thấy Quách Tử Nghi không tồi." Không chờ Bùi Hi Lam đáp lời, Lý Long Cơ đã vui vẻ ra mặt nói: "Quyết định vậy đi.

Truyền lệnh xuống, ban hôn cho Bùi Hi Lam - con gái Bùi Kiều Khanh với Tả vệ Trường sử Quách Tử Nghi."
Bùi Hi Lam nói: "Khoan...!khoan đã, bệ hạ, Hi Lam..."
Lý Long Cơ chỉ hôn lung tung xong lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện, dẫn Lý Bạch lướt đi.

Còn hai người còn lại bước ra khỏi điện Tử Thần với khuôn mặt ảm đạm.
"Bệ hạ đây là đang ép gái nhà lành làm kỹ nữ mà." Thấy Quách Tử Nghi nheo mắt liếc nhìn mình một cái, Bùi Hi Lam lại lạnh nhạt bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, gái nhà lành bị ép không phải là ta, là Quách Trường sử."
Quách Tử Nghi vẫn im lặng nhìn nàng, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Tim Bùi Hi Lam sắp buồn bực đến nát tươm rồi nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười bất chấp sóng to gió lớn: "Ngay cả cách giải quyết mà Quách Trường sử cũng không muốn suy nghĩ sao, hay là nói, ngươi có ý kiến với ta đúng không?" Đương nhiên là đối phương không trả lời rồi.

Đôi mắt nàng lại liếc liếc một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cũng đúng thôi, một nam tử sắp thành thân, trước khi thành hôn lại bị vị hôn thê của mình đánh bại thì dù thế nào đi chẳng nữa trên mặt cũng có chút khó khăn.

Hôm nay bệ hạ bận rộn, e là không thể nói nhiều.

Cả ngươi và ta đều về nhà chuẩn bị những lời cần nói, ngày khác lại nói với bệ hạ."
Quách Tử Nghi thở dài một tiếng, bước về phía trước không thèm chớp mắt.
Bùi Hi Lam chặn trước mặt hắn, mìm cưởi nói: "Nói vậy là, ngươi muốn cưới ta lắm hả?"
Hắn đã bị nàng hãm hại hai lần, có lẽ là đang sửa sang suy nghĩ của bản thân.

Vốn dĩ nàng nói như vậy chỉ là khích thướng, nhưng mà nàng lại không chờ được hắn phản kháng một cách mãnh liệt, thậm chí ngay cả lời phủ định cũng không có.

Hắn nghiêng đầu nhìn về nơi khác, lại vẫn là bị chọc tức mà vẫn không lên tiếng.

Bùi Hi Lam méo xệch miệng, lùi về phía sau một bước: "Tốt nhất là ngươi đừng thích ta, nếu không việc này không hay rồi."
"Đừng tưởng ai cũng mê mình, ai muốn cưới ngươi."
"Vậy thì tốt rồi, ngươi không phải kẻ cuồng bị ngược." Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực, vui vẻ nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cần phải suy nghĩ cẩn thận biện pháp để hủy hôn."
"Bây giờ ta hơi rối, hôm khác nói tiếp." Quách Tử Nghi bước đi thẳng, không thèm quay đầu lại.