- Nhỡ cô ấy không yêu Khang Nam rồi nhất định không chịu cưới thì sao?
- Thế lúc đầu Cảnh Nghi yêu Trạch Dương à? Vậy mà bây giờ đố cậu tách được họ ra đấy. Hơn nữa Khang Nam ngoan hơn cậu ta nhiều.
Ánh mắt Trạch Dương tối sầm nhìn Hải Phong.
- Còn cậu thì yêu hả? Ít ra tôi còn không biến thái bắt người ta học làm tình giống cậu.
- Thôi đi, vào việc chính đã.
Nam Phương gạt đi, xoay người vời nhân viên pha chế:
- Pha cho anh hai cốc rượu.
Hải Phong đón lấy hai cốc rượu, thả vào mỗi cốc một lượng nhỏ thứ bột màu trắng, ngay lập tức chúng hòa tan ngay.
Khang Nam ngồi nhìn Khương Diệp uống rượu thì lên tiếng.
- Có chuyện gì xảy ra với chị sao?
- Linh tinh thôi, sao cậu lại ở đây?
- Tôi đi tìm chị, Hải Phong nói ở đây nên tới. Có chuyện gì tôi sẽ giúp chị.
- Cậu uống không?
Khang Nam đón cốc rượu từ trong tay Khương Diệp chạm cốc uống cùng.
- Tại sao cậu lại thích tôi?
- Nếu có lí do thì tôi đã tìm được lí do để không thích chị nữa.
Cô mỉm cười, lúc này nhìn Khang Nam đã mờ ảo, không còn rõ ràng nữa.
- Cậu nhiều người thích như vậy sao bây giờ còn độc thân mà va vào tôi chứ?
- Tôi không phải trai ngoan như chị nghĩ đâu. Có lẽ tôi và chị cũng là duyên phận. Lần đầu tiên tôi vi phạm luật giao thông thì va vào chị, còn hiếm khi chị đi taxi lại va vào tôi. Tôi xuất hiện vào đúng ngày chị cần tôi còn gì?
- Cậu tin duyên phận? Cậu không sợ rồi tôi sẽ già hơn cậu, bạn bè cậu chê cười sao?
- Tôi chưa bao giờ để cuộc sống của mình cho người khác phán xét. Hơn nữa chị đâu có già hơn tôi, chị rất trẻ.
- Cậu thật đặc biệt, vô cùng đặc biệt.
Cửa phòng bật mở, Nam Phương đi vào đặt trước mặt hai người rượu đã pha chế.
- Uống nhiều rượu này không tốt đâu, hai người uống rượu pha chế này cho dễ chịu.
Khang Nam nhíu mày nhìn Nam Phương nhưng không nhìn ra ý tứ trong lời nói của hắn. Nam Phương nháy mắt mỉm cười.
- Chúc hai người buổi tối vui vẻ.
Ra ngoài, anh tiện tay khóa cửa phòng lại. Ba người ung dung tiếp tục ngồi uống rượu. Một lúc thì Hải Phong và Trạch Dương rời đi.
Khang Nam đẩy cốc rượu đến cho Khương Diệp.
- Chị uống thử đi, bar này nổi tiếng pha rượu ngon đấy. Lần sau chị không nên uống nguyên chai như này dễ say lắm.
- Vì muốn say tôi mới uống rượu, uống mà không say thì chán lắm.
Khương Diệp uống một hơi hết ly rượu được pha chế.
- Lần đầu uống, ngon đấy nhưng hơi nhạt thì phải.
- Ừ, chắc pha cho phụ nữ nên nồng độ cồn thấp.
- Mẹ tôi đã chỉ thị nếu năm nay tôi không lấy chồng bà sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà đấy. Lúc nào bà cũng hạ lệnh với tôi như vậy. Nhiều lúc tôi thấy mình giống con ghẻ ghê gớm. Nếu ba tôi còn sống thì tôi sẽ phải hỏi cho ra nhẽ sao mẹ lại áp bức tôi lắm thế?
Khương Diệp cởi bỏ áo khoác, cả người nóng bừng.
- Cậu hạ nhiệt độ điều hòa đi, nóng quá!
Khang Nam cũng cởi bỏ áo khoác, hạ điều hòa mà vẫn thấy nóng. Khương Diệp nhìn Khang Nam đã không còn rõ mặt, giơ bàn tay mình lên cũng mờ ảo. Mắt mũi hoa hết cả, toàn thân bủn rủn.
- Có lẽ tôi say rồi thì phải.
Cô mỉm cười nhìn Khang Nam.
- Cậu có muốn kết hôn với tôi không?
- Nếu chị đồng ý, tôi không từ chối.
- Trêu cậu đấy.
Cô đứng dậy, muốn đi về nhưng chưa bước đi thì đã ngã nên được Khang Nam đỡ lại.
- Sao lại say thế này nhỉ?
Khang Nam ngồi im bất động, đỡ Khương Diệp trong tay, anh đã phát hiện ra vấn đề, liền nhìn chằm chằm vào hai cốc rượu trên bàn. Người anh cũng bắt đầu nóng rực, rục rịch khó chịu.
- Nào đứng lên tôi đưa chị về.
Anh muốn dìu cô đứng lên nhưng cả người cứ bừng bừng nóng, chân tay thừa thãi bứt rứt vô cùng khó chịu.
- Khương Diệp, chị đang đè lên tôi đấy, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.
- Cậu cho gì vào rượu phải không? Tôi chưa bao giờ say mà khó chịu thế này cả.
Khương Diệp muốn đứng dậy rời khỏi lòng Khang Nam nhưng bị cậu ta ôm giữ lại.
- Đừng đi được không?
- Cậu làm sao vậy? Buông tôi ra.
- Không buông được...
Đối diện với ánh mắt tình tứ của Khang Nam, toàn thân Khương Diệp mềm nhũn, người ngợm nóng bừng bừng bứt dứt khó chịu. Bàn tay mang đặt lên mặt anh không ngừng động chạm. Cô lắc đầu mình cho tỉnh táo lại nhưng càng cố càng mất kiểm soát, nhất là khi đang ngồi trong lòng cậu ta như này... vừa định cúi xuống hôn thì ngưng lại.
- Không được... tôi làm sao thế này? Cậu cho gì vào rượu vậy hả?
- Tôi không cho, kệ đi. Tôi phục vụ chị.
Cả người Khương Diệp bị lật lại, Khang Nam luồn tay ra sau gáy giữ cố định cô lại, đặt nụ hôn xuống môi cô mút nhẹ chờ đợi, ban đầu chỉ từ tốn vờn quanh cánh môi. Khi cô chủ động hé mở môi mình thì anh mới bắt đầu xâm lược vào trong. Cả người lúc này đã hừng hực nóng, hừng hực ham muốn.
- Khang Nam... dừng lại đi.
Cô yếu ớt phản kháng nhưng môi lưỡi vẫn bị cuốn lấy càng lúc càng đắm say.
- Nam...
Khang Nam choàng tỉnh, buông Khương Diệp ra nhìn sâu vào mắt cô.
- Chị không muốn?
- Tôi...
Chẳng để cho cô nói tiếp, anh lại cúi xuống bắt lấy cánh môi mọng đỏ của cô. Lúc này Khương Diệp lại chủ động vòng tay lên cổ ôm lấy Khang Nam cùng anh dây dưa. Mùi rượu nhàn nhạt len vào từng hơi thở. Lúc này, cả hai không còn điều khiển được hành động của mình.
Khang Nam kéo chiếc áo len cao cổ của Khương Diệp tuột khỏi người, mang hơi thở và nụ hôn vờn xuống cổ, đậu trên ngực, tay vòng ra sau dễ dàng cởi bỏ chiếc áo ngực thả xuống ghế. Cả người cô nóng ran, đỏ ửng. Chút lí trí cuối cùng trong đầu Khang Nam nổi lên. Anh thì thầm.
- Khương Diệp, sẽ không sao chứ? Tôi yêu em không sao chứ?
- Không biết... tôi khó chịu... tôi cũng không biết cơ thể có chịu đựng được không nữa.