Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 16: Nửa đêm, không nghĩ anh sẽ đến



Tuyết Nhi rờn rợn người, cảm giác như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Quả nhiên, Lê An bị bà dọa cho sợ rồi, cô ấy ngớ người ra nhìn cô mà không biết nên nói gì.

Không lâu sau đó bà La Phượng đi ngủ do đã đến giờ nghỉ trưa, khi vừa đắp chăn cho bà xong Tuyết Nhi liền rón rén trở ra bên ngoài.

Không nằm ngoài dự đoán, Lê An đứng ở ngoài cửa, cô gái nhỏ mím môi, lát sau mới mở miệng.

“Chị, em muốn hỏi chị một chuyện, có được không ạ?”

Tuyết Nhi đưa mắt nhìn Lê An mà không biểu hiện điều gì như là quá hốt hoảng, cô cũng hiểu được trước sau gì mình cũng phải giải thích cho Lê An nghe chuyện này.

“Em đi theo chị ra ngoài rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

Lê An theo bước chân của Tuyết Nhi ra ngoài sân vườn, gần đó có bộ bàn ghế làm bằng đá đã cũ đi theo từng năm tháng, tới giờ nhìn không khác cái tảng đá đặt trang trí bên ngoài là bao.

Tiết trời bên ngoài không quá lạnh lẽo, ánh nắng trên bầu trời len lỏi qua từng tán cây chiếu thẳng xuống sân vườn. Có thể nói ban ngày khá ấm áp, nhưng ban đêm thì chưa chắc.

Tuyết Nhi không nói gì trong giây lát, sau đó Lê An thấy cô nở ra một nụ cười nhẹ, không rõ là đang vui hay đang buồn.

“Thật ra đúng như bà nói, chị đã kết hôn rồi.”

Tuy Lê An đã nghe bà nói qua nhưng khi được chính miệng cô xác nhận thì biểu hiện vô cùng bối rối, cô ấy kinh ngạc đến mức biểu cảm trên gương mặt liền hiện hết ra.

“Chị đã kết hôn rồi? Từ lúc nào vậy? Sao chị không nói cho em biết?”

Tuyết Nhi hơi cúi đầu, nụ cười lúc này sao mà đắng cay thế? Bản thân lấy chồng rồi mà chẳng có mấy người biết, mà muốn người khác biết cũng không được, vì cuộc hôn nhân này đâu phải là thật đâu?

Cô hít một hơi thật sâu nhìn Lê An, cô nói: “Chị có lý do riêng nên mới không nói ra, nhưng giờ em đã biết rồi thì chị sẽ nói hết cho em nghe.”

Tuyết Nhi từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện trước đây mà cô đã giấu, bao gồm cả việc người chồng của cô là ai danh tính như thế nào cô cũng đều nói ra cả.

||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||

Sau khi biết được toàn bộ sự việc, Lê An cằm run cầm cập: “Chị... chị kết hôn với ảnh đế Trương Minh Quân ư?”

Cô gật đầu như ngầm xác nhận chuyện này.

Tuyết Nhi không biết phản ứng của Lê An sẽ như thế nào, vì cô biết ngoài việc Lê An là fan trung thành của mình ra thì cô ấy cũng khá thích Trương Minh Quân nữa.



Nhưng có lẽ Tuyết Nhi cô nghĩ nhiều rồi, ngược lại Lê An còn rất yêu thích chuyện này nữa, tới mức liền bắt chụp lấy tay cô, biểu cảm còn vô cùng hết sức vui vẻ: “Chị nói thật sao? Đúng không đúng không? Em là fan Quân Nhi Couple đó! Nên chị đừng có lừa em đấy nhé!”

Lời nói cùng với động tác của Lê An có vẻ hơi thái quá: “Em thực không ngờ cả hai đã kết hôn rồi đó! Thế này chẳng cần bọn em chèo thì thuyền đã cập bến từ sớm luôn rồi ấy chứ!”

“Dừng dừng! Em nói be bé thôi!” Tuyết Nhi sợ hãi ra hiệu một tiếng suỵt, cũng may ở ngoài đoạn đường này rất vắng vẻ và không có ai qua lại, nếu có người vô tình nghe được chuyện này thì sẽ gặp rắc rối rất lớn đấy.

Khi nhắc đến chuyện này Lê An liền sực nhớ ra chuyện khác: “Nói mới nhớ, em thấy trên mạng đang lan truyền tin tức chị ra vào phòng nghỉ của anh Quân mấy ngày trước, mà vốn dĩ cả hai đã là vợ chồng rồi, em không biết anh chị nghĩ thế nào, có định công khai mối quan hệ này ra hay không vậy ạ?”

Tuyết Nhi rũ mắt, nghe đến vấn đề mà bản thân đang phải đối mặt, ngay cả chính cô hiện tại cũng đang không có hướng giải quyết, việc này vẫn còn phụ thuộc rất nhiều vào Trương Minh Quân nữa.

Có thể cô không ngại công khai, nhưng Trương Minh Quân thì khác...

“Chị không chắc nữa, chuyện này chị sẽ bàn bạc với anh ấy trước rồi mới quyết định sau.” Tuyết Nhi ngước mắt lên nhìn Lê An, cô bắt lấy tay cô ấy, khẩn khiết nói: “Em à, nghe chị nói này, chuyện này tạm thời chị không muốn cho ai biết kể cả chị Vương của em. Cho nên trước khi chị với anh ấy quyết định xong thì em đừng nói cho ai khác biết, nhé? Chị xin em đó!”

Lê An nghe xong lập tức liền gật đầu, cô ấy là một người biết giữ mồm giữ miệng cho nên Tuyết Nhi rất tin tưởng mà nói hết ra chuyện này cho cô ấy nghe.

“Em hiểu rồi, chị yên tâm, em sẽ giữ kín mọi chuyện đến khi anh chị muốn công khai cho tất cả mọi người cùng biết.”

“Ừm, cảm ơn em nhiều lắm!” Tuyết Nhi gắng gượng nhưng cũng an tâm mà nở ra một nụ cười.

Nói thế thôi, chứ cô sớm biết rằng tối nay khi cả hai cùng bàn bạc nói chuyện, kết quả vẫn sẽ là không tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.

Dù cả hai đã kết hôn, là vợ chồng hợp pháp đàng hoàng trên giấy tờ, nhưng hai người vẫn còn một tờ giấy hợp đồng hôn nhân nữa.

Trong vòng ba năm sau khi đạt được lợi ích thì cả hai sẽ chính thức ly hôn.

Riêng điều này Tuyết Nhi lại không thể nói cho Lê An biết, bởi ít nhất cô cũng muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng dành cho bản thân mình.

Tuyết Nhi vẫn muốn bám víu lại chút gì đó về cuộc hôn nhân này, cô muốn tin rằng mình có được cuộc hôn nhân trọn vẹn, cũng muốn được anh yêu thương...

Nhưng hình như giấc mơ xa vời quá rồi, nhất là chuyện lần trước, ở phim trường, khi anh chủ động hôn cô...

***

Đến tối Lê An cùng ở lại với Tuyết Nhi để chăm sóc cho bà, dẫu sao từ giờ đến sáng mai Tuyết Nhi không có lịch trình gì nên hiện giờ cả hai mới có thể thoải mái ở cùng bà đến như vậy.

Vì ngày mai phải trở lại nội thành cho nên Tuyết Nhi sẽ nhờ cô giúp việc lần trước ở bệnh viện về chăm sóc bà, cũng may mắn quê nhà của cô ấy cũng khá gần nơi này.

Về phía bà đã có Lê An lo rồi, bây giờ Tuyết Nhi chỉ cần lo chuyện trước mắt cần phải giải quyết thôi.

Lúc này Tuyết Nhi đang nhắn tin cho Trương Minh Quân, tiếng lách tách của bàn phím cứ liên tục vang vọng lên, cô nhắn: “Tối nay em ở lại với bà ở quê nhà cũ sáng mai mới trở về, mà hiện tại em có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh trước, chắc anh cũng biết rồi đúng không? Vậy nên tối nay hãy cố gắng dành thời gian gọi video với em nhé? Chuyện này cực kỳ, rất rất quan trọng đó.”



Đã năm phút, mười phút, cho đến nửa tiếng, một tiếng đồng hồ trôi qua tới giờ vẫn chưa thấy Trương Minh Quân xem cũng như trả lời tin nhắn của cô.

Thời gian cứ dần trôi cho tới gần lúc nửa đêm, Tuyết Nhi ngồi trong phòng khách không làm gì cả, cô cũng không biết mình phải làm gì, nhưng nói chung cô không có tâm trạng để làm gì hết.

Sáng mai cô phải lên công ty để giải thích chuyện này cho Lê Vương nghe, nhưng tới giờ này anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Tuyết Nhi thở dài, cô nghĩ: “Có phải anh ấy còn chẳng thèm để ý loại chuyện này không?”

Một người ở trong giới showbiz lâu năm như Trương Minh Quân, đã có khoảng thời gian trước cô theo dõi anh, thấy được rằng dường như anh chẳng quan tâm gì đến tin đồn có lợi hay có hại đến bản thân mình vậy.

Minh chứng cho việc đó là bất kể có tin đồn nào anh đều không hề đứng ra giải thích, cả công ty quản lý cũ cũng vậy, có điều chỉ có giải thích qua loa chứ không có nói vào cụ thể.

Mà chuyện lần này thì khác, mặc dù chỉ lộ ra chuyện cô ra vào phòng nghỉ của Trương Minh Quân, nhưng cộng đồng mạng họ rất có tính “thám tử“. Một khi người nổi tiếng nào đó có tin đồn bất lợi thì cộng đồng mạng sẽ đào sâu và “điều tra” thêm về người đó, tỷ lệ khám phá ra được rất nhiều chuyện riêng tư là rất cao. Bao gồm cả chuyện giữa cô và Trương Minh Quân, nếu như không giải quyết ngay từ sớm thì không lâu sau đó cả hai sẽ bị lộ ra chuyện kết hôn này.

Còn tệ hơn, có khi còn lộ ra vụ hôn nhân hợp đồng nữa.

Cô thực không muốn nghĩ đến chút nào, chỉ mong rằng chuyện này sẽ sớm được giải quyết êm xuôi.

Mà chắc chắn Trương Minh Quân sẽ không để cuộc hôn nhân của hai người lộ ra bên ngoài đâu, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã không có hy vọng gì nhiều rồi. Chỉ là... cô vẫn mong anh có chút gì đó... có tình cảm với cô mà thôi.

Tuyết Nhi nhìn di động mình mà thở dài, giờ này vẫn không thấy anh xem tin nhắn thì có lẽ là anh định để cô tự xử lý chuyện này rồi. Trong khi định quay người trở về phòng ngủ thì cô nghe thấy có tiếng xe ô tô đi vào sân nhà mình.

Tiếng xe nghe thực sự rất quen, lẽ nào...

Tuyết Nhi vội vàng chạy ra bên ngoài, mở cửa ra lập tức nhìn thấy chiếc xe với biển số hiệu quen thuộc đang đỗ ngay bên ngoài cửa.

Người đàn ông ấy từ trong xe mở cửa bước ra, anh mặc một chiếc áo dạ dài tới đầu gối, cả người đều diện toàn bộ màu đen. Phía trên còn quàng thêm chiếc khăn len quấn quanh lên cổ, nhìn tổng thể trông cao ráo lại vô cùng ấm áp.

Năm nay bước vào mùa đông sớm hơn dự kiến, buổi tối ở bên ngoài vô cùng lạnh lẽo, Tuyết Nhi chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng dính như vậy, ra bên ngoài lập tức được đón nhận không khí cùng với cơn gió lạnh thổi thẳng vào người.

Cả người cô rét run, vì cơ thể chưa kịp thích ứng, cơn gió xộc thẳng lên mũi nên cô không may hắt hơi một cái.

Thấy vậy người đàn ông nọ bước chân thật nhanh về phía này, anh cởi áo khoác mình ra rồi đắp lên người cô, giọng nói còn mang theo vài phần trách móc: “Em ra ngoài mà không khoác thêm áo vào, không sợ bị cảm lạnh sao?”

Tuyết Nhi sững sờ nhìn người nọ đứng trước mặt mình, ngay lúc này, cô không nghĩ anh sẽ đến đây vào lúc nửa đêm.

“Chồng? Sao... sao anh lại đến đây vậy?”

Trương Minh Quân không trả lời câu hỏi kia, anh nhíu mày, rất không hài lòng với bộ dáng hiện tại của cô, lập tức nắm tay cô rồi kéo người đi vào: “Vào trong nhà đã rồi hẵng nói chuyện.”
— QUẢNG CÁO —