Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 32: Em muốn quay trở lại showbiz



Sau tối hôm đó, trên mạng xã hội lập tức xuất hiện các bài đăng về Tuyết Nhi và Trương Minh Quân, các tiêu đề bài báo được viết đại loại như: “Ảnh đế Trương Minh Quân và nữ diễn viên xinh đẹp Tuyết Nhi cùng nhau đi ăn bên ngoài hậu công bố kết hôn.” Hay là: “Cặp vợ chồng Trương Minh Quân - Tuyết Nhi cùng nhau đi ăn ở nhà hàng sau khoảng thời gian nghỉ ngơi khi không may gặp nạn trên phim trường.” Đính kèm theo đó là bức ảnh chụp bóng lưng và góc mặt của cả hai đang sánh bước cùng nhau trong nhà hàng nọ.

Ba fandom lúc này cảm thấy thật nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thêm tin tức về bọn họ.

Fandom Tuyết Nhi nói: “Thật may là chị đã khoẻ hơn rồi, chúng em rất hy vọng chị sẽ quay trở lại showbiz sớm, chúng em nhớ chị lắm đó! TT”

Fanclub Quân Nhi Couple cũng không quên dặn dò: “Chị Tuyết Nhi hãy giữ gìn sức khoẻ thật tốt nha! Anh Quân cũng vậy, đừng vì chị nhà bị thương mà bỏ bê chính mình đó!”

Riêng fandom Trương Minh Quân, lúc đầu thì có hơi im ắng, mãi sau đó bọn họ rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Anh Quân chăm sóc chị dâu cũng đừng quên chăm sóc chính bản thân mình nhé! Bọn em cũng nhớ anh lắm rồi!”

Cư dân mạng cảm thấy bất ngờ trước những lời nói động viên vô cùng ngọt ngào này, quả thực đã làm bọn họ cảm thấy bất ngờ và cảm động hơn không ít.

Nếu như tất cả các fandom cũng đều văn minh như vậy thì tốt biết mấy…

Trước những lời nói cảm động gây xôn xao trên cõi mạng kia, chưa được bao lâu thì lập tức đã có một tin tức khác gây chấn động hơn.

"Bộ phim Liễu Phương Thanh Ngọc vì chuyện cá nhân của các diễn viên mà bị ảnh hưởng đi không ít: nhà đầu tư đòi rút vốn vì cảm thấy không thể trông chờ gì về bộ phim này được nữa, họ còn nói thêm: “Kéo dài thời gian chờ đợi dàn diễn viên chính như vậy càng tốn thêm nhiều tiền của bởi họ chính là những nhân vật mấu chốt quan trọng!”

Trương Minh Quân vừa vặn xem được tin tức này trên mạng, anh nhíu chặt mày, trong đầu hiện ra những suy nghĩ phức tạp.

Tuyết Nhi ngồi bên cạnh thấy anh có biểu hiện khác lạ, cô nghiêng đầu sang hỏi: “Chuyện gì vậy anh?”

“Bộ phim chúng ta đang quay đang rơi vào ngõ cụt.” Anh thở dài một hơi: “Vì chuyện em bị thương và Trịnh Ngọc Phương bị tạm giam nên giờ có chút hỗn loạn, rất có thể bộ phim này sẽ bị huỷ bỏ.”

Cô hiểu đại khái được tình hình: “Vậy em là diễn viên chính sao? Thế ai là nam chính vậy?”

“Là anh.” Trương Minh Quân quay đầu nhìn cô, anh điềm tĩnh nói: “Bộ phim này là lần đầu chúng ta hợp tác với nhau, cho nên anh không muốn nó bị phá hỏng bởi vụ việc này chút nào.”

“Hiện tại em vẫn đang mất trí nhớ, đầu cũng đang bị thương, vẫn cần thêm thời gian nghỉ ngơi. Vậy nên anh đang xem xét xem…”

Cô vẫn đang lắng nghe anh nói.

“Xem anh nên đầu tư vào bộ phim này để kéo dài thêm thời gian không, nếu như bên nhà đầu tư kia rút vốn thì anh sẽ là bên đầu tư bù lại, anh không muốn bộ phim này bị huỷ bỏ đâu.”

Cô hơi ngẩn người, hình như đoán được trước lời anh nói, thế nhưng mà vẫn muốn hỏi: “Tại sao anh định làm thế?”

Trương Minh Quân đưa tay ra nắm lấy tay cô, miệng còn mỉm cười: “Lần đầu tiên hợp tác của chúng ta, anh không thể để nó bị bỏ dở như vậy được.”

Dưới ánh nắng ban mai chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào trong căn phòng, một nửa gương mặt đã được đón nhận ánh sáng mặt trời. Nụ cười ấm áp dịu nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, sâu trong đôi mắt chứa đựng một loại tình yêu thật khó để có thể diễn tả thành lời.

Tuyết Nhi bị những lời nói ấy giống như rót mật vào tai vậy, má cô ửng hồng, đôi môi mím chặt, cảm giác những lời định nói ra đều đã bị nuốt hết vào trong cuống họng.

Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay, giọng nói trầm ấm được cất lên: “Bộ phim đã quay được hơn phân nửa rồi, anh muốn đợi cho đến khi em khôi phục trí nhớ hoàn toàn thì bộ phim sẽ tiếp tục được quay, anh nghĩ mình cũng nên làm nhà đầu tư cho bộ phim này được rồi, bởi vì…”

“Bởi vì, anh muốn kéo dài thêm thời gian ra nhất có thể, anh muốn đợi cho đến khi nào em có thể khôi phục lại được trí nhớ hoàn toàn, để rồi chúng ta có thể cùng nhau tiếp tục đóng phim.”

***

Sau những lời nói đó của Trương Minh Quân, cô suy nghĩ cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Tuyết Nhi quay sang nhìn người đàn ông đã say giấc nồng, cô không khỏi đắn đo suy nghĩ.

Khi lên mạng tìm kiếm về bộ phim này, cô nhận được thông tin về tình trạng tạm dừng quay do sức khoẻ của diễn viên chính không được tốt. Vai diễn Thanh Ngọc thật sự rất phù hợp với cô, nếu như thay sang người khác thì người đóng đã không còn phù hợp với nhân vật nữa rồi. Huống hồ cư dân mạng cũng nhận xét rằng vai diễn này dường như đã thuộc về cô, và mọi người cũng đều công nhận về điều đó.

Mặc dù bộ phim mới chỉ trong quá trình quay, nhưng với sự ủng hộ của khán giả, họ cho rằng vai diễn này không nên được thay thế bởi bất cứ ai khác.

Tuyết Nhi ngồi dậy, cô lấy di động lên, sau đó ra ngoài ban công gọi điện thoại cho Lê Vương.

Ở phía bên kia, Lê Vương đang khá đau đầu vì chuyện của cô và Trịnh Ngọc Phương, vào khoảng thời gian này dường như đã xử lý được ổn thoả mọi chuyện cả rồi. Khi này cô ấy đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng, đến lúc chuẩn bị đi ngủ thì cô nhận được một cuộc điện thoại từ phía Tuyết Nhi.

Đã lâu cả hai không liên lạc lại với nhau, khi thấy Tuyết Nhi liên lạc thì cô ấy cảm thấy khá kỳ lạ, bởi vì cô đang bị mất trí nhớ, không thể nào nói chuyện thân thiết được như trước trừ khi cô đã nhớ lại được mọi thứ.

Nhưng Lê Vương cũng biết rõ rằng, chuyện có thể nhớ lại được sớm như vậy là một chuyện bất khả thi, việc Tuyết Nhi liên lạc với mình, cô đoán hẳn là đã có chuyện gì đó.

“Alo? Tuyết Nhi?” Lê Vương đang ngồi trên giường, đã thay ra quần áo để chuẩn bị đi ngủ.

Tuyết Nhi đứng bên ngoài ban công đón cơn gió lạnh, cô ôm chặt lấy áo khoác mình đang mặc bên ngoài, đứng đó trầm mặc một lát.

Ở phía bên này Lê Vương chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù bên tai.

“Nửa đêm em vẫn còn ở bên ngoài đó sao? Trời lạnh như thế này em không sợ anh ta sẽ lo lắng cho em đấy à?”

Tuyết Nhi phụt miệng bật cười, cô biết cô ấy đang ám chỉ “anh ta” chính là Trương Minh Quân.

“Em chỉ đang ở ngoài hóng gió thôi.” Cô dần thu nụ cười lại: “Thật ra có một chuyện em muốn nhờ chị giúp.”

Từ trước tới nay Lê Vương rất ít khi thấy cô nhờ vả mình, mọi chuyện của bản thân hầu như đều do cô tự mình giải quyết để tránh gây liên luỵ tới những người khác.

Lê Vương tựa người vào thành giường, cô hỏi: “Em muốn nhờ chị chuyện gì? Chị sẽ giúp em.”

Bầu trời hiện tại không có tuyết rơi, gió thổi nhẹ nhàng không quá lạnh, thế nhưng thời tiết tháng mười hai này, chỉ cần gió thổi một chút thôi là đã thấy lạnh vô cùng cực rồi.

Nhưng chút gió lạnh này cũng không làm cho cô bước vào bên trong ngay được.

Cô quay người lại nhìn người đàn ông trên giường đang say giấc, thời gian qua anh quả thực rất vất vả, anh đã cố gắng cân bằng giữa công việc và gia đình để có thể vừa lo được chuyện ở công ty và vừa chăm sóc được cho cô. Điều đó quả thực khiến cô cảm thấy vô cùng cảm động và biết ơn, cô muốn mình có thể làm được gì đó cho anh, đền đáp lại sự trân quý mà anh đã dành cho cô nhiều đến nhường này.

Nhớ lại sáng nay khi còn nghe anh nói chuyện, từ lúc đó tới nay cô vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này.

“Chị Vương.” Cô dừng lại một lát, sau đó lại tiếp tục nói:

“Em muốn quay trở lại showbiz, tiếp tục đóng bộ phim còn đang quay dang dở.”