Bạc Tam nhìn chằm chằm Mộc Cận hơn nửa ngày, lại mỉm cười, ung dung nói: “Mộc Cận, em ghen.”
Lời Mộc Cận đã nói ra miệng, định sẽ nước miếng PK đại chiến ba trăm hiệp cùng Bạc Tam, không ngờ phản ứng của anh lại cực kỳ không hợp với lẽ thường, trái lại khiến cô kinh ngạc không nói được gì.
Bạc Tam lại hời hợt nói: “Sao, vấn đề này như thế có hợp lý không. Nếu hối hận thì anh có thể sửa lại.”
Mộc Cận vẫn ngây người, chớp chớp mắt, bật lên một tiếng: “Bạc Tam.”
Bạc Tam cầm lấy áo khoác đang vắt trên ghế dựa, nghiêng đầu nhìn cô: “Hả?”
Mộc Cận mất hết khẩu khí: “Không có gì.”
Bạc Tam đảo mắt nhìn cô nở nụ cười, trong đáy mắt u ám như có ánh sáng lưu động.
Cô nhìn anh cười, chỉ biết trừng mắt, buồn bực không thèm nói chuyện.
Thực ra cũng không phải không có chuyện gì, chỉ là có một loại lo sợ kìm hãm. Muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, muốn nổi giận nhưng lại không biết nên nổi giận với ai, muốn hét lên thật to nhưng lại không biết nên đến đâu mà hét.
Mộc Cận đi theo sau lưng Bạc Tam, rầu rĩ nghĩ, cuộc sống của cô đúng là quá mất mặt, hôm nào phải rủ Cố Tuấn Nghiêu đi bắn bi-a xả stress.
Nghĩ ngợi lung tung khiến thời gian trôi qua thật nhanh, đến khi Mộc Cận kịp nhận ra, cô đã cứ thế đi theo Bạc Tam ra đến cổng lớn công ty, đứng trước xe của anh.
Bạc Tam giúp cô mở cửa xe, sau đó anh cũng đi vào, nghiêng đầu hỏi: “Em có hẹn với người ta ở đâu? Anh đưa em đến đó.”
Mộc Cận lúc này mới nhớ ra lúc đầu mình nói dối, vì thế bây giờ đành nhăn nhó, cười gượng như muỗi kêu, nói: “Thực ra… Thực ra, tôi không hẹn ai cả, định về nhà ngủ…”
Vừa nói xong, cô thấy Bạc Tam mang ánh mắt nén giận, lạnh lùng nhìn sang: “Tránh anh, Mộc Cận em giỏi lắm, lại dám tránh anh.”
Mộc Cận rụt đầu: “Ông chủ à, anh hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua là tránh bị hiểu lầm thôi.”
Bạc Tam hừ lạnh một tiếng: “Tránh hiểu lầm gì? Có hiểu lầm gì mà tránh?”
Mộc Cận cười giả lả: “Ảnh hưởng không tốt, tổn hại đến hình tượng to lớn cao ngạo, anh minh uy vũ của ông chủ trong lòng các mỹ nữ Thực Huy.”
Bạc Tam đột nhiên nhíu mày, tiến đến trước mặt cô, gắt gao nhìn chằm chằm, phun ra từng câu từng chữ: “Mộc Cận, em rốt cuộc là thật sự không có tâm hay giả vờ không có phổi, em thử gán ghép anh với những phụ nữ khác một lần nữa xem.”
Khoảng cách giữa cô và Bạc Tam quá gần, mùi hương quen thuộc trên người lại bao phủ dày đặc. Mộc Cận bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy mất tự nhiên, ngoài cười nhưng trong không cười, thấp giọng: “Ông chủ…”
Bạc Tam không có vẻ muốn đứng dậy, đôi mắt vừa đen vừa thâm trầm, nhìn chằm chằm vào cô không lay động: “Mộc Cận, đừng cho là anh đang nói đùa.”
Cô liếm liếm môi, nghe thấy giọng chính mình khàn khàn: “Thế nhưng mà, anh rõ ràng nhất định là đang nói đùa.”
Ánh mắt Bạc Tam hơi mang theo vài phần trêu chọc: “Ai nói?”
Mộc Cận chớp chớp mắt, bĩu môi, dứt khoát nói ra tất cả: “Tôi nói. Anh luôn miệng nói tôi là bạn gái của anh, thế nhưng anh một không hề nghiêm túc hỏi qua tôi, hai không có một điểm tự giác của bạn trai, ba ở trước mặt tôi vẫn cùng người phụ nữ khác dây dưa không rõ, bốn còn mỗi ngày yêu cầu tôi phải tự giác làm bạn gái của anh, năm muốn gọi tôi lúc nào là gọi, hành vi xấu xa, thái độ kém cỏi, quả thực việc xấu vô số, tội lỗi chồng chất. Bạc Tam tự anh nói xem, anh thực sự thích tôi sao, hay chỉ là lừa gạt tôi để chơi đùa? Hơn nữa, ngày đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, anh đã biết tên của tôi, đây là tại sao?”
Nói xong một hơi, cô thở gấp, trái tim đang đập thình thịch bỗng dưng trầm xuống.
Bạc Tam nghe xong, trên mặt nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt cũng không lạnh lùng như lúc trước, mang theo vài phần dịu dàng ấm áp, dần dần thu lại tầm nhìn trên người Mộc Cận.
Mộc Cận cảm giác như cả khuôn mặt sắp bị thiêu cháy, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhất thời, trong xe lại im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ dày đặc.
Thật lâu sau, Bạc Tam khởi động xe.
Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, Mộc Cận dường như nghe thấy anh nói câu gì rất nhỏ.
Cô quay đầu nhìn anh, hơi mấp máy môi, lại không nói lời nào.
Bạc Tam liếc mắt qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng đảo tay lái, tiện tay tắt đèn trong xe. Một tiếng “Cạch” rất nhẹ, lại như một chùy nện ra, tàn nhẫn đánh vào lòng Mộc Cận.
Rốt cuộc cô vừa mới nói những gì?? Mộc Cận nhìn chăm chăm vào cây đa đang lùi dần ngoài cửa sổ, âm thầm suy nghĩ.
Càng đáng ghét hơn đó là Bạc Tam lại không thể hiện gì cũng không nói lời nào, khiến cô cứ phải suy đoán.
Không phải cô nên hát bài “Đừng suy đoán nỗi lòng người con gái” mới đúng sao, bây giờ sao cô lại không ngừng phỏng đoán suy nghĩ của Bạc Tam.
Mộc Cận lại nghiến răng nghiến lợi trừng mắt người ngồi bên cạnh, lại thấy trên khuôn mặt anh như có như không mang theo một chút nét cười châm biếm.
Chỉ là khóe miệng anh hơi cong lên, dường như đuôi mắt cũng hơi uốn lên, sắc mặt không có gì đặc biệt. Thế nhưng cô lại cảm thấy như anh đang cười vụng trộm, có vẻ như trong lòng tự lẩm bẩm gì đó, có thể còn đang cười nhạo cô ngu ngốc, đơn giản như thế mà lại rối loạn cả tâm trí.
Là ai nói, trong tình yêu ai là người thỏa hiệp trước, chắc chắn sẽ bị yếu thế, chỉ có tấm lòng, trái tim bị người ta giẫm đạp.
Tuy bây giờ cô không đến mức yếu thế nhưng cũng chẳng vui vẻ gì.
Lòng Mộc Cận chợt chùng xuống, cuối cùng quay đầu sang, âm trầm nói với Bạc Tam: “Tôi nói này tài xế tiên sinh.”
Tài xế tiên sinh ngẩn người, vẫn hơi quay đầu sang nhìn cô, ngữ điệu gợn sóng không chút sợ hãi: “Sao vậy?”
Mộc Cận cắn cắn môi, tự nhéo tay mình, há to miệng, cuối cùng nén lại một hơi tức giận: “Nhà của tôi hình như không phải đi hướng này.”
Khóe miệng của tài xế tiên sinh rõ ràng hơi nhếch lên, nâng một tay lên vuốt vuốt mũi: “Anh biết. Anh đưa em đi ăn cơm.”
Mộc Cận vẫn bực bội: “Dừng xe lại, tôi không đi ăn cùng anh. Tôi bắt xe buýt về nhà.”
Bạc Tam kinh ngạc nhìn cô: “Đang yên đang lành, em sao vậy?”
Sao vậy sao vậy sao vậy!
Mộc Cận lén lút tự cấu véo chính mình, thân mình trên ghế vặn vẹo uốn éo, rầu rĩ nói: “Không sao cả. Cảm thấy không khỏe, vì ngăn ngừa gián tiếp lây bệnh cho ông chủ, tôi chủ động xin được về nhà dưỡng sức.”
Bạc Tam nghe xong, thật sự chậm rãi tìm một chỗ gần đó dừng xe lại.
Anh cũng không hỏi gì, một câu khách sáo cũng không có, lại thật sự sẽ cho xe dừng lại.
Xe còn chưa dừng hẳn, Mộc Cận đã cầm vào tay nắm cửa, quay đầu rất bình tĩnh nói: “Cảm ơn ông chủ đã đưa tôi đi xa như vậy làm tôi lại phải bắt xe về nhà, thế nhưng anh có lòng làm chuyện xấu như vậy cũng không phải lần một lần hai, tôi trên cơ bản vẫn có thể bình tĩnh tiếp nhận. Ông chủ lái xe cẩn thận, bye bye.”
Vừa nói xong, cô vội vàng như kẻ cướp nhảy xuống xe, đầu cũng không thèm quay lại, chạy thẳng hướng vừa đi đến.
Con vịt chết mạnh miệng. Câu này cũng tuyệt đối là chân lý.
Ví dụ như hiện tại, Mộc Cận lại có thể chọc vào khối thuốc nổ, thế mà mặt vẫn trang nghiêm điềm tĩnh như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Cô đứng bên đường cái gọi điện thoại cho Cố Tuấn Nghiêu, vô cùng đau đớn hỏi anh lúc nào hết bận rộn, buổi tối nhất định phải đến tìm cô để cho cô đánh đấm một lúc.
Cố Tuấn Nghiêu nghi hoặc hỏi: “Em lại sao thế, bộ dạng đau khổ như oán trách thế gian này cha không thương mẹ không thân vậy? Ai bắt nạt em?”
Mộc Cận đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ ở ven đường, giọng nói cũng có chút tủi thân: “Mất mặt quá, xấu hổ chết mất thôi!”
Cố Tuấn Nghiêu hỏi: “Em đang ở đâu, anh ở đây cũng đang không có việc gì, bây giờ đến chỗ em.”
Cuối cùng cô thật sự ngồi đó chờ Cố Tuấn Nghiêu tới.
Hoàng hôn chưa tắt hẳn, một mảng trời rực rỡ màu cam, ráng đỏ nhuộm hơn phân nửa bầu trời. Trên đường xe cộ qua lại, người đến người đi, thế nhưng không có Bạc Tam.
Mộc Cận nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy hơi buồn bực, căm hận nhổ một cọng cỏ non bên cạnh chiếc ghế đang ngồi, nhổ một cây lại mắng một tiếng Bạc Tam, giống như làm thế sẽ có thể loại trừ anh tận gốc, năm sau sẽ lại là một Mộc Cận vui vẻ yên bình.
Điều không nghĩ ra đó là, rõ ràng lúc trước anh ta luôn miệng nói cô là bạn gái mình, thế nhưng trong lúc cô run rẩy không bình tĩnh được, thì anh lại có thể kiềm chế, sống chết cũng không mất đi tư thế.
Đến một câu gọn gàng dứt khoát cũng không có, bây giờ nửa sống nửa chết treo lơ lửng!
Nghĩ đến đó, cô càng gia tăng thêm lực ở bàn tay, nhánh cỏ tội nghiệp phải chịu đau đớn.
Đang nhổ, một bóng đen bao phủ cọng cỏ non, giọng nói Cố Tuấn Nghiêu từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Mộc Cận, ngắt hoa bẻ cành là không tốt, em sao lại nhẫn tâm ra tay độc ác, cả gốc cũng bị nhổ lên hết rồi hả?”
Nghe thấy tiếng nói này, Mộc Cận chép miệng, uể oải ngẩng đầu nhìn anh: “Em cam tâm tình nguyện. Dù sao em cũng không đau, ai đau thì cứ đau đi.”
Cố Tuấn Nghiêu nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Nói đi, làm sao vậy?”
Mộc Cận đứng dậy, đi nhanh tới bên cạnh xe Cố Tuấn Nghiêu, ồn ào lên tiếng: “Không sao cả không sao cả, em ổn, xuân bi thương. Tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng có thể thấy thu sắp đến rồi, sớm bị tổn thương rồi chỉ một lần thôi.”
Cố Tuấn Nghiêu nhìn chăm chú vào bóng lưng thẳng tắp của cô, chỉ mỉm cười, lắc đầu bước theo.
Một ly cà phê tuyết.
Cũng không hỏi gì Mộc Cận, Cố Tuấn Nghiêu tự động đưa cô đến nhà hàng KFC, còn tự mình giúp cô chọn đồ uống.
Mộc Cận hoài nghi đánh giá ly cà phê, lại hoài nghi đánh giá Cố Tuấn Nghiêu, cuối cùng hoài nghi mở miệng: “Em bảo, không phải anh định dùng cái này đề lừa em đấy chứ?”
Cố Tuấn Nghiêu chăm chú gật gật đầu: “Khi tâm tình không tốt, tốt nhất không nên ăn gì. Ăn vào sẽ béo.”
Mộc Cận liếc mắt: “Ai bảo anh là tâm tình em không tốt? Tâm trạng tốt nên muốn ăn một con heo sữa quay.”
Cố Tuấn Nghiêu lại khinh bỉ cô: “Được. Cứ tiếp tục giả vờ đi.”
Một câu nói không khiến Mộc Cận lo lắng, hút một ngụm cà phê, ánh mắt có chút thê lương bi ai: “Một thiếu nữ dịu dàng như hoa, tại sao hết lần này tới lần khác não tàn như vậy?”
Cố Tuấn Nghiêu khẽ cười rộ lên: “Mộc Cận, em không cần tự trách, anh vẫn cực kỳ biết rõ chỉ số thông minh của em mà.”
Mộc Cận gầm gừ: “Anh không thể nói một câu dễ nghe an ủi tâm trạng thiếu nữ đang đau đớn như pha lê bị nghiền nát này được à? Anh còn có nhân tính hay không, em cũng không trông cậy anh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thế nhưng anh cũng không nên lửa đổ thêm dầu, rút củi dưới đáy nồi chứ!”
Cố Tuấn Nghiêu cười sờ đầu Mộc Cận, nhẹ gật đầu: “Sao, vận dụng thành ngữ cũng không tệ lắm nhỉ, chỉ số thông minh không bị hạ thấp. Chứng minh EQ của em vẫn còn rất cao, em nên cảm thấy vui mừng!”
Mộc Cận chép miệng, một tay che đầu, oán hận kết lại một câu: “Quả nhiên đàn ông chẳng có lấy một cái là đồ tốt!”