Nói theo tư duy của người bình thường, nếu một kẻ xấu xa muốn đoạn tuyệt để chuyển sang làm người tốt, chắc hẳn phải có một ngòi nổ hoặc là đã đến một điểm giới hạn nào đó.
Ví dụ như lấy ân báo oán trong võ hiệp, ví dụ như dịu dàng che chở trong tiểu thuyết tình cảm, ví dụ như Như Lai làm phép trong truyền thuyết.
Nhưng sự thay đổi của Bạc Tam lại chẳng hề có một tí xíu liên quan gì tới những điều ở trên, dường như chỉ trong một đêm, lãng tử hồi đầu, thoáng cái đã trở thành kim bất hoán (*).
(*) Lãng tử hồi đầu kim bất hoán: người lang bạt hư đốn đến tầm cỡ nào, nếu biết hồi tâm thức tỉnh, ăn năn hối cải thì phẩm chất đạo đức của người đó vẫn trở lại nguyên thể trong sáng, cao thượng
Ngay cả Mộc Cận chậm chạp như vậy mà cũng cảm giác được rất rõ ràng, ở Bạc Tam có một cái gì đó hoàn toàn không giống như trước kia.
Cũng không thể nói chính xác là chỗ nào, chỉ khiến cô cảm thấy anh toàn bộ không giống lúc trước, rất khó nắm bắt, ngược lại còn giống như mẫu bạn trai tiêu chuẩn, lúc nào cũng cười dịu dàng với cô, hỏi cô hết giờ làm muốn ăn gì.
Xung quanh anh cũng không hề xuất hiện những cô gái khác, từ một kẻ ong bướm trăng hoa trở thành bọ ngựa chung tình nhanh chóng một cách bất thường, thậm chí hai bức ảnh chụp mà cô đã từng thấy cũng không cánh mà bay.
Nhưng thái độ càng tốt khác thường như vậy, càng khiến người ta thấy sợ, muốn khoe phải nén, miệng nam mô bụng bồ dao găm (*), đại khái chính là biểu hiện giống như thế.
(*) dục dương tiên ức khẩu mật phúc kiếm
Càng khiến Mộc Cận buồn bực hơn đó là Bạc Tam rõ ràng chẳng tìm thấy ở cô một điểm tốt nào – ngoại trừ dáng người giả chữ S hơi hơi không bằng phẳng.
Vì thế tóm lại có thể tổng kết như sau: con cá nào đó gặp phải người không tốt hoặc là kết bạn nhầm người (*), hoa đào nháy mắt nở rộ, cam tâm tình nguyện mắc câu.
(*) ngộ nhân bất thục, giao hữu bất thận
Hết giờ làm, Mộc Cận thong thả men theo bóng râm đi tới trạm chờ xe buýt, nhưng chưa đi tới nơi, một chiếc xe quen thuộc chợt dừng lại bên cạnh. Người ngồi trên xe trề môi gọi cô: “Lên xe đi, nhanh lên, đoạn đường này không được phép đỗ xe.”
Mộc Cận ngồi vào xe, vừa xoa xoa cánh tay bị phơi náng đỏ rát vừa chau mày nhìn Bạc Tam: “Này, anh nói xem, sao em lại không kìm được mà đồng ý tới ở với anh cơ chứ?”
Bạc Tam liếc cô một cái rất nhanh, chân phải hơi đạp xuống, xe bắt đầu vững vàng xuất phát.
Cũng may Mộc Cận đã quen với việc Bạc Tam thỉnh thoảng rất trầm tĩnh, tự lẩm nhẩm hai câu rồi lôi điện thoại ra hí hoáy. Nghịch linh tinh một lúc, cô chợt vỗ đầu, quay sang Bạc Tam nói: “Anh bảo em nên tiếp tục thực tập, hay là quay về trường chuẩn bị thi nghiên cứu sinh cho tốt nhỉ?”
Đôi mày rậm của Bạc Tam khẽ chau lại, tay trái bật xi-nhan, mắt lướt nhanh qua kính chiếu hậu, cũng không nhìn Mộc Cận: “Sao lại quay về? Không phải còn gần hai tháng thực tập nữa à?”
Mộc Cận vò đầu: “Hồi trước nghe nói sinh viên thi nghiên cứu sinh có thể để hết năm thứ tư thực tập nốt, nhưng hình như năm nay chính sách mới sửa lại, sinh viên thi nghiên cứu sinh được giảm bốn tuần thực tập.”
Bạc Tam thấp giọng “À” một tiếng, lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Mộc Cận đảo mắt, hơi dịch sát vào anh, giọng điệu thăm dò: “Hay là em quay về chuẩn bị thi nghiên cứu sinh?”
Vừa nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Bạc Tam hướng thẳng vào mặt cô.
Mộc Cận suýt nữa vô ý thức sờ lên cổ, ông chủ đúng là ông chủ, uy lực chẳng giảm chút nào.
Mộc Cận lại xoắn xuýt lùi về chỗ ngồi, liếc mắt quan sát Bạc Tam đang tập trung lái xe.
Âu phục màu xám bạc, áo sơ mi tươm tất, đường cong cằm hoàn mỹ, lông mi đen dày, tôn lên làn da rất trắng, nhưng không hề mang vẻ mềm yếu ẻo lả, ngược lại là khí thế bức người.
Quan trọng nhất chính là, bây giờ người này đã bị dán nhãn “Sở hữu riêng của Mộc Cận, người lạ chớ tới gần”.
Nghĩ tới đây Mộc Cận phì cười vui vẻ.
Cô tự nhiên cười không đầu không đuôi, Bạc Tam ngạc nhiên nhìn sang, cũng nở nụ cười nhàn nhạt: “Mộc Cận, sao em lúc nào cũng có thể tự mình vui vẻ như thế nhỉ?”
Mộc Cận cười hì hì: “Đâu có, vừa rồi em nghĩ tới một phép so sánh buồn cười thôi.”
Bạc Tam rất hào hứng, lông mày nhướng lên: “Hả?”
Mộc Cận vui vẻ, xắn tay áo bắt đầu tán gẫu: “Câu chuyện này rất lồi lõm. Chuyện kể…”
Còn đang mở đầu, điện thoại của cô chợt đổ chuông.
Mộc Cận nhìn số gọi đến, liếc nhanh sang Bạc Tam rồi mới chậm chạp bắt máy: “Alô, em đây.”
Giọng điệu Cố Tuấn Nghiêu có vẻ sốt sắng: “Mấy ngày không gặp em rồi, chân đã khỏi hẳn chưa?”
Mộc Cận cười hì hì: “Tốt rồi tốt rồi, bây giờ chạy mười tám vòng quanh sân cũng không vấn đề gì. Anh đi công tác về rồi à?”
“Vậy thì tốt.” Cố Tuấn Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ: “Đi ăn cơm cùng anh, lần này nhân tiện về qua nhà một chuyến, mẹ em gửi vài thứ cho em đấy.”
Mộc Cận liếm liếm môi, lén lút xem xét Bạc Tam đang chuyên chú lái xe, sau đó mới nói: “Ừm, hôm nay sợ không được, mai hay ngày kia thì thế nào? Đúng rồi, anh đi công tác ở đâu mà lại tiện đường ghé qua nhà thế?”
Cố Tuấn Nghiêu cười: “Thật ra anh ở Thượng Hải, cuối cùng xong việc sớm một ngày, trước khi bị mẹ nhắc thì về xem trước một chút.”
“Ồ.” Mộc Cận gật đầu, “Cô chú vẫn khỏe chứ? Hơn một năm rồi em không gặp họ.”
“Vẫn rất khỏe.” Cố Tuấn Nghiêu nói, “Mẹ anh còn nhắc em mãi, nói em bận học đến nỗi không về nhà, sau này gả cho người ta rồi thì lại càng không gặp được. Tiểu Cận em đừng nói, mẹ anh thương em còn hơn thương anh nhiều.”
“Xì.” Mộc Cận mỉm cười, “Lúc anh ra nước ngoài, mỗi ngày em đều chạy sang nói chuyện phiếm với cô, giúp cô dọn dẹp nhà cửa, tình cảm đó…”
Đang nói dở, Mộc Cận bỗng nghe thấy tiếng Bạc Tam hắng giọng.
Cô quay sang nhìn xem, thấy hai tay anh vẫn đang để trên bánh lái, vẻ mặt cũng vẫn bình tĩnh kiềm chế, không có gì biến đổi, nhưng lại vẫn khiến cô cảm thấy: Bạc Tam đang không vui.
“Chuyện đó, bây giờ không nói với anh nữa, mai gặp nói sau đi.” Mộc Cận gãi gãi đầu, nhíu mày xua đuổi Cố Tuấn Nghiêu, cũng không nghe thấy anh nói tiếp liền cúp máy luôn.
Sau đó trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mộc Cận cẩn trọng lên tiếng: “Này?”
Bạc Tam đang nghiêng người quẹo sang bên phải, lúc liếc qua kính chiếu hậu nhân thể nhìn sang cô, ánh mắt bình tĩnh đến khác thường: “Sao?”
Mộc Cận lắc lắc điện thoại, vẻ mặt ngây thơ chân chó cười: “Cố Tuấn Nghiêu về nhà em một chuyến ấy mà, về nhà một chuyến.”
Bỗng nhiên Bạc Tam làm mặt lạnh, lông mày chau lại, khóe miệng hơi trễ xuống: “Là quay về nhà hắn.”
Hả? Mộc Cận chớp chớp mắt không kịp phản ứng, gật đầu nói: “Đúng vậy, về nhà một chuyến, bảo là mẹ em gửi cho em mấy thứ…”
“Được rồi.” Bạc Tam ngắt lời cô, “Em tưởng ai cũng ngốc như em à?”
Không hiểu làm sao tự dưng chỉ trích người khác… Ông chủ anh không nhịn được thì sẽ chết người sao?
Mộc Cận hầm hừ, vặn vẹo xoay ra ngoài cửa sổ.
Đang xoay người đột nhiên cô nhớ ra một việc vô cùng vô cùng quan trọng!
A… Việc ở cùng với Bạc Tam còn chưa nói cho… Cố Tuấn Nghiêu!
Kích động quá đúng là ma quỷ, thế này thì xong đời. Mộc Cận sa sầm mặt, chẳng may mà bị Cố Tuấn Nghiêu biết được, không chỉ là vấn đề bị ăn đòn, nói không chừng còn bị bắt lôi về nhà, tên tuổi anh hùng một đời của cô sẽ bị tiêu tan toàn bộ!
Trên mặt Mộc Cận nửa xanh nửa đen sặc sỡ, cô đang nghĩ cách làm sao để giấu diếm được Cố Tuấn Nghiêu một cách thật cẩn thận, không một kẽ hở, đột nhiên nghe thấy thanh âm trầm thấp của Bạc Tam: “Mộc Cận em nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ xem làm thế nào để không cho Cố Tuấn Nghiêu biết được…” Mộc Cận đầu cũng không buồn quay lại, trả lời theo phản xạ có điều kiện, “Nhỡ mà để anh ấy biết được quan hệ của em với anh thì xong rồi xong rồi xong rồi…”
“Hả?” Bạc Tam dừng xe trước vạch kẻ đường chờ đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn Mộc Cận, “Em nói cái gì?”
Mộc Cận điên cuồng vò đầu: “Á a a a nếu bị anh ấy biết được quan hệ của chúng ta thì em xong rồi a xong rồi a xong rồi a!
Vừa nói xong, Mộc Cận cảm thấy nhiệt độ trong xe nhoáng một cái tăng vọt.
Ánh mắt tưởng như lạnh lùng kia của Bạc Tam khẳng định chính là nguồn gốc của nhiệt lượng đó… Anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi từng từ từng chữ: “Cái gì gọi là biết rõ quan hệ của chúng ta thì em xong rồi.”
Nước mặt Mộc Cận tuôn như mì sợi, mặt đã nhăn nhó như quả mướp đắng, đắm chìm trong suy nghĩ về hình ảnh bị ăn đòn nên không kiềm chế được, ôm đầu kêu rên: “Xong rồi xong rồi xong rồi, lần này xong hoàn toàn rồi.”
Bạc Tam đưa tay nâng mặt Mộc Cận lên đối diện với anh, ánh mắt tối sầm xoáy vào cô, trong đó rõ ràng nói anh đang rất tức giận: “Ở cùng với anh làm sao em lại xong?”
Mộc Cận cố đẩy tay anh ra, tự xoa xoa cằm lầm bầm: “Sao lại không xong? Tưởng tượng con gái chưa chồng nhà anh tự dưng sống chung với một người đàn ông không rõ ràng, anh mà biết được lại không cho ăn đòn sao?” Nói xong cô trừng mắt lườm anh.
Bạc Tam thu tay về lại tiếp tục khởi động xe, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Vấn đề này tự em nghĩ biện pháp giải quyết, đừng hy vọng anh che giấu giúp em.”
Mộc Cận bực mình lại lườm anh: “Em vốn cũng chẳng định trông cậy vào anh.”
Bạc Tam vươn tay vuốt tóc cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng thoải mái, khác hẳn với vẻ u ám ban nãy, tâm trạng rất tốt nói: “Em nghĩ phải lắm.”
Mộc Cận sặc, phiền anh không cần thiết phải nói thẳng ra thế có được không.
Làm thế nào để giấu được Cố Tuấn Nghiêu, vấn đề này quấy rầy Mộc Cận suốt đường đi, đến khi ngồi trên ghế sa-lông trong nhà, cô vẫn khổ sở ôm gối nghĩ ngợi.
Thú nhận hay là không thú nhận, đó chính là vấn đề.
Thật thà được khoan hồng hay là kháng cự bị nghiêm trị, đây cũng là vấn đề.
Bạc Tam ngược lại chẳng hề để tâm, ngồi sát bên cạnh Mộc Cận đùa nghịch kéo kéo tai cô: “Buổi tối ăn gì?”
Mộc Cận nghiêng đầu né tránh thủ đoạn hiểm độc của anh, tiếp tục suy tư.
Bạc Tam lại kiên nhẫn vỗ vỗ: “Buổi tối ăn gì hả thỏ trắng nhỏ?”
Mộc Cận lại né ra… Nhưng vẫn bị bắt được, vì thế chậm chạp giương ra bộ mặt không cảm xúc (K): “Mời anh nhìn đôi mắt đau khổ của em đi, anh sẽ hiểu được sâu sắc rằng bây giờ em cũng chẳng biết nên ăn cái gì cả.”
Bạc Tam chăm chú quan sát cô trong giây lát, khẽ gật đầu tán thành: “Nghĩ xem mỗi ngày nên ăn gì tuy là khá khó khăn, nhưng em cũng không cần phải xoắn xuýt đến thế đâu Mộc Cận.”
Mộc Cận không còn gì để nói: “Em không quá xoắn xuýt, chẳng qua chỉ hơi xoắn xuýt thôi.”
Bạc Tam gật đầu: “Chúng ta ăn gì đây?”
Ông chủ anh là quỷ chết đói còn sống đấy hả… Mộc Cận oán thầm, chán ghét hầm hừ với anh: “Anh muốn ăn gì, đằng nào em cũng sẽ không làm, ngày nào anh cũng hỏi em muốn ăn gì là đùa cho em vui thôi chứ gì!”
Tâm trạng Bạc Tam có vẻ rất tốt, vuốt vuốt tóc Mộc Cận, nét mặt chợt hé lên chút ý cười, bên khóe miệng lại hiện lên hai lúm đồng tiền lờ mờ mà cô chưa bao giờ để ý: “Đâu có, em suy nghĩ nhiều rồi.”
Mộc Cận bị hai má lúm đồng tiền của Bạc Tam mê hoặc… Cô không sợ chết mà thò tay chọc chọc vào, còn cười ha hả: “Ông chủ anh cười lên có má lúm đồng tiền kìa có má lúm đồng tiền a!”
Khóe miệng Bạc Tam bị cô chọc, sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn trở lại, chán ghét ngửa ngửa người ra phía sau.
Có thể tưởng tượng việc phát hiện ra biểu cảm thường thấy của tiểu thụ ở trên tiểu công không? Có thể tưởng tượng được khác biệt cực lớn giữa cúc hoa và dưa chuột không? Có thể tưởng tượng được trái tim của một hủ nữ sơ cấp, đối mặt với GV muốn ngừng mà không được không?
Lúc này tâm tình của đồng chí Mộc Cận đang tung tăng như chim sẻ nên không nhìn thấy được gì khác ngoài ngạo kiều thụ + kiều diễm cúc + GV nam tuyệt vời đang bày ra trước mắt. Cô kiên nhẫn cần cù tiến sát đến khuôn mặt Bạc Tam ở trước mắt, có ý định nghiên cứu tỉ mỉ hai lúm đồng tiền ở khóe miệng khi anh cười rộ lên. (*)
(*) đoạn này có dùng mấy từ hay gặp trong truyện namxnam (đam mỹ, BL,…), mình xin phép không chú thích ra ở đây, nếu có chỗ nào không đúng thì xin lượng thứ vì mình cũng chưa đọc bao giờ
Đến khi tư duy đầu óc của cô rốt cục cũng đuổi kịp ngôn ngữ cử chỉ, cô đột nhiên phát hiện bản thân đang dùng một loại tư thế vô cùng hiếu học khiêm tốn ghé vào trước mặt Bạc Tam.
Mà Bạc Tam bị coi như mẫu vật, ánh mắt sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn cô.