Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1105



Chương 1105

Suy cho cùng, nói đến phương diện tu luyện công pháp của hoàng thất này, Lão vương gia tu luyện tám mươi năm, cũng không bằng Tân Vũ Phong mới tu luyện có mấy năm.

Người khác chỉ coi là Lão vương gia không địch lại một chiêu, chỉ coi là Tân Vũ Phong chỉ nhất thời chiếm thế thượng phong mà thôi.

Nhưng lòng Lão vương gia cũng biết rõ.

Thắng bại đã phân!

Nếu như vẫn không nghĩ biện pháp, như vậy ngày hôm nay, sau khi Tân Vũ Phong đại náo hôn lễ của Tứ hoàng tử, sẽ rời đi mà không bị hao tổn gì!

Đây chẳng phải là đem mặt mũi của hoàng thất, vứt ở dưới đất hay sao?

Lão vương gia không thể cho phép chuyện đó xảy ra được!

Bởi vậy, ông ta không tiếc tiêu hao tuổi thọ, triệu hồi Phiên Thiên Ẩn!

Không sai, Phiên Thiên Ấn đối với Lão vương gia mà nói, có khả năng triệu hồi tới, thật sự không dễ dàng gì, cần hao tổn nhiều năm tuổi thọ.

Nhưng, nếu như có thể dùng Phiên Thiên Ấn diệt trừ Tân Vũ Phong, cũng coi như đáng giá!

Dù sao chiến thần Thiên Vũ này, hôm nay đã xé rách mặt với hoàng thất, lại có thực lực mạnh như vậy, lực kêu gọi trong quân đội là rất mạnh.

Không thể nghi ngờ đại họa của toàn bộ Đại Hạ!

Lão vương gia cũng chỉ là hao tổn mấy năm tuổi thọ mà thôi, để diệt trừ mối họa Tân Vũ Phong này, quá đáng giá!

Sát khí trong mắt ông ta hiện lên, một bộ dạng phải giết Tân Vũ Phong cho bằng được!

“Thiên Vũ đại nhân!”

Đám người Thanh Long đứng bên ngoài cung điện Tử Vân kêu gào.

Bọn họ không hiểu.

Vì sao chuyện đã đến nước này, Tân Vũ Phong đại nhân còn không chịu đưa cô Lâm trốn thoát?

Rõ ràng phòng khách của cung điện Tử Vân này, sắp sụp xuống rồi Một chiêu Phiên Thiên Ấn kia giáng xuống, có thể nói, là hữu tử vô sinh đấy!

Đám người Thanh Long không hiểu, sao Tân Vũ Phong còn không rời khỏi đó!

Thế nhưng, mười hai vệ trung thiết huyết và Tiêu Mặc.

Chiến, vào giờ phút này, hận không thể chết thay cho Tân Vũ Phong!

Nếu như không phải là bởi vì bản thân bị trọng thương, chỉ sợ bọn họ đã sớm xông lên phía trước!

Mắt thấy Phiên Thiên Ấn, sắp giáng xuống người của Tân Vũ Phong và Lâm Kiều Như.

Trong miệng Thanh Long, phát ra tiếng kêu gào bi thương: “Không…”

Nước mắt làm mờ hai mắt Thanh Long, trong tâm mắt Thanh Long, liền xuất hiện cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi!

Thanh Long cuống quít lau khô nước mắt, nhìn về phía đại sảnh của cung điện Tử Vân.

Ngay khi Phiên Thiên Ấn sắp giáng xuống đầu của Tân Vũ Phong, ranh giới ngàn cân treo sợi tóc.

Tay phải Tân Vũ Phong cầm chuôi kiếm, bỗng nhiên rút bội kiếm bên hông ra, chém thẳng vào Phiên Thiên Ấn!

“Keng!”

Một đạo ánh kiếm, kinh thiên động địa!

Điên cưồng đấu nhau, phong vân biến sắc!

Mây đen như đè lên thành như muốn nổ tung, giờ phút này, cũng bởi vì nhát kiếm này, toàn bộ mây đen trên đỉnh núi Tử Vân, dường như che phủ một lớp dày hơn rất nhiều, tựa hồ là một giây kế tiếp, sẽ đè sập cung điện Tử Vân này!

Một nhát kiếm vô hình, thẳng lên chín tầng mây.

Nhát kiếm này, tựa hồ muốn chém hết thảy toàn bộ sự bất bình, bất công và bất nghĩa trong thiên hạ này!

Nếu nói lúc Tân Vũ Phong rút kiếm ra, là hiện tượng động trời.

Như vậy một kiếm này, chính là chấn động muôn dân, ngay cả thần minh cũng phải run rẩy!