Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1155



Chương 1155

 

Chính là tên Tần Vũ Phong trước mặt này, một đao chém ra…

 

Mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên.

 

Mà người đã từ đưa ra lệnh cấm đặc biệt như lão thiên sư, lúc nãy cảm thấy lồng ngực ngột ngạc, ho nhẹ ra tiếng, vậy mà phun ra một ngụm máu.

 

“Sư phụ!”

 

Tâm trạng Công Tôn Vũ nháy mắt vô cùng căng thẳng, bước vài bước đến đỡ bên cạnh lão thiên sư: “Sư phụ, người có sao không?”

 

Lão thiên thư lấy khăn trong ống tay áo ra lau vết máu ở bên khóe miệng: “Không sao!”

 

“Chỉ là trận pháp bảo vệ núi mà ta dùng cả tính mạng để thiết lập ra lại bị thằng nhãi ranh này phá vỡ, ta nhất thời không kịp phòng bị nên chịu một chút phản phê, không nghiêm trọng, điều tiết hai ba ngày là ổn!”

 

Lão thiên sư nếu đã nói như vậy, vậy chắc thật sự không có việc gì.

 

Có điều, lão thiên sư đã bao lâu chưa từng bị thương rôi?

 

Công Tôn Vũ nhìn về hướng Tần Vũ Phong, vẻ mặt lo lång.

 

Đây giống như từ lúc anh ta nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy lão thiên sư bị thương…

 

Với lại, thực lực của Tần Vũ Phong lại không bằng lão thiên sư.

 

Theo lý mà nói, Tần Vũ Phong không có khả năng làm bị thương lão thiên sư

 

Có điều nghĩ kĩ lại cũng dễ hiểu thôi.

 

Rốt cuộc lão thiên sư cũng đã dùng cả sinh mạng mình để lập ra lệnh cấm, bảo vệ cả núi Cát Hùng.

 

Mà một đạo này của Tần Vũ Phong, xét về nguồn gốc thì thực ra là núi Cát Hùng còn có lệnh cấm của lão thiên sư đặt ra mới chịu thương tổn.

 

Lệnh cấm bị tổn hại liên lụy đến lão thiên sư, lão thiên sư nhất thời không kịp đề phòng nên cũng chịu một hút phản phê.

 

Nhưng mặc dù nói như vậy, cũng đủ khiên Công Tôn Vũ kinh ngạc rồi.

 

Rốt cuộc, qua nhiều năm, có bao nhiêu đệ tử tu luyện ở núi Cát Hùng, từ trước đến nay cũng không có ai có thể đạt tới trình độ này.

 

Một đao, ngay cả lệnh cấm ngàn năm không phá hủy được của núi Cát Hùng lại bị phá vỡ.

 

Một lúc sau khói tan hết.

 

Trên mặt đất xuất hiện một rãnh sâu dài hơn trăm mét.

 

Không chỉ như vậy, bên trong khe rãnh dường như còn mang theo cả đạo khí.

 

Trong nhất thời, ai cũng không nghĩ đến

 

Ngoài Hiên Viên Kiếm ra, Tần Vũ Phong còn có loại đao đáng sợ như vậy! “Tần Vũ Phong này, vậy mà là một người tục thế, người của tông môn ẩn thế chúng ta cũng không có mấy ai có thể so được với Tần Vũ Phong!”

 

“Đúng vậy, ngay cả thiếu chủ Lâm Kinh Hồng của cung

 

Tử Lôi Thần cũng không phải đối thủ của Tần Vũ Phong.

 

“Đừng nhắc đến thiều chủ Lâm Kinh Hồng của cung Tử Lôi Thần nữa, rốt cuộc thì hắn là cùng Tần Vũ Phong dùng thần khí đánh nhau!”

 

“Vậy sau đó, Tần Vũ Phong đấu với Lâm Kinh Hồng bằng tay không, thì nói thế nào?”

 

“Ha, thô lỗ thì có thô lỗ một chút, chúng ta tạm thời đừng nhắc đến cái này…

 

“Cái tôi muốn nói, là Phật Tử Sước Hiệp, Phật Tử Sước Hiệp lại là đại năng chuyển thế! Nhưng sức mạnh từ đạo của Tần Vũ Phong ngay cả Sước Hiệp cũng phải rút lui!”

 

“Đúng vậy…

 

Lúc này, Phật Tử Sước Hiệp chậm rãi đi về phía Tần Vũ Phong.

 

Kết cục của một đoa kia mặc dù đã quyết định, Phật Tử Sước Hiệp không bị bất cứ thương tổn nào, nhìn sắc mặt lại kinh hãi đáng sợ, giống như sắp bước vào Quỷ môn quan vậy.

 

Trong mắt anh ta ẩn chứa một tia sợ hãi.

 

Trong lòng Phật Tử Sước Hiệp biết rõ, lỡ như vừa rồi bản thân có một chút khinh địch, trong nhất thời không né tránh kịp…

 

Vậy thì vùng đất dưới chân anh ta không đơn giản là bị tách ra một khe rãnh!

 

Thứ bị tách ra làm đôi, e là bản thân anh ta làm.

 

Phật Tử Sước Hiệp chậm rãi nói: “Tiểu tăng, thua rồi!”

 

Tần Vũ Phong gật đầu, trên mặt không nhìn ra buồn

 

Lúc này lão thiên sư tuyên bố Tần Vũ Phong chiến thắng, Phật Tử Sước Hiệp lại nói: “Dám hỏi Tần Vũ Phong thí chủ, một đao vừa rồi, là thần thánh phương nào tạo ra?” Tần Vũ Phong cười nói: “Không có ai tạo ra cả! Mà là tự bản thân tôi tạo ra!”

 

Tự tạo ra!

 

Lời vừa nói ra, mọi người đều náo loạn.

 

Nếu như là Tần Vũ Phong của trước đây, một đao trảm tiên, cũng đã đủ khiến cho mọi người kinh ngạc.

 

Nhưng mà hiện tại, Tần Vũ Phong nói trảm tiên là do anh tạo ra, đối với mọi người mà nói, quả thực là một chấn động như trời long đất lở.