Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 132



Chương 132: Hống hách!

Cường ngạnh!

Lời nói của A Hổ và A Báo là hung hăng và không cho bất kỳ cơ hội để từ chối.

“Thiếu gia nhà các người cũng thật là hống hách đi mà?”

Lâm Kiều NHư hét lên rằng cô chưa bao giờ gặp phải một người vô lý như vậy.

“Có thể được thiếu gia nhà ta nhìn trúng là phúc phận cả đời cô có được!”

A Hổ tự hào nói.

“Không sai! Thiếu gia ta không phải người thường, mà chính là đứa con độc nhất vô nhị của ông Kiều Bát!” A Bảo đồng thời nói.

Cái gì? !

Nghe thấy cái tên đó, Lâm Kiều Như như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, sắc mặt lập tức tái mét.

Bởi vì sợ hãi mãnh liệt, cơ thể mỏng manh của cô run rẩy không thể kiểm soát được.

Đối với những người dân bình thường ở Dương Hải, ông Kiều Bát chính là ông trùm của thế giới ngầm, đầy rẫy tội ác giết người không chớp mắt.

Không quản là kẻ giàu có quyền quý.

ra sao nhìn thấy những màn bạo lực trước mặt đều không thể chịu được.

Mà vẻ mặt của Tần Vũ Phong cũng trở nên ảm đạm.

Anh ta đã không hoạt động ở Dương Hải ba năm, đương nhiên cũng đã nghe qua danh của Kiều Bát.

Nhưng Tần Vũ Phong cảm thấy có chút kỳ quái, lẽ ra Kiều Thiên Dã và Lâm Kiều Như không phải quen biết nhau, sao lại có thể đột nhiên phái người qua?

Đằng sau chuyện này, chắc chắn phải có điều gì đó kỳ lạ!

“Hahaha…”

Lúc này, sau lưng vang lên một tràng cười.

Hóa ra là Lâm Hoàng Quân và nhiều thành viên trong gia đình họ Lâm.

Trước đó Lâm Hoàng Quân nhận được tin tức từ Lưu Hạo, anh ta đã vội vàng chạy đến ngay lập tức, đúng lúc cho màn kịch tốt đẹp này.

“Tần Vũ Phong, trước đây cậu cũng không phải rất kiêu ngạo, còn phải nhờ an ninh cộng đồng đuổi chúng ta đi!

Bây giờ thời thế thay đổi rồi, cậu đến chính mình còn không bảo vệ nổi!”

“Tôi khuyên cậu nên kết giao, ngoan ngoãn làm người hầu của nhà họ Kiều, để đổi lại chút sinh khí! Bằng không cậu chết như thế nào còn không biết đâu!”

“Còn đồ tiện nhân Lâm Kiều Như, cô lại dám chống lại chị gái tôi, bây giờ quả báo sắp đến rồi!”

Lâm Hoàng Quân kiêu ngạo và ngạo mạn, như thể anh ta đã thành công trong một số âm mưu.

Về phần những thành viên khác của nhà họ Lâm, họ nhìn Tân Vũ Phong ở phía xa với ánh mắt thương cảm.

Những gì họ biết được đều là Tần Vũ Phong dựa vào quan hệ của mình với chủ tịch tập đoàn Phong Vân, anh ta ở Dương Hải cũng là phong quang vô hạn, ngay cả những kẻ có quyền có thế ở đây đều phải lui tới nịnh nọt!

Nhưng bây giờ, Kiều gia xuất hiện, sự nghiệp của Tần Vũ Phong đều tan thành mây khói rồi.

Không chỉ trở thành người hầu kẻ hạ cho người ta, mà ngay cả đến Lâm Kiều NHư anh ta cũng không thể bảo vệ nổi!

Nếu như lại dám phản kháng nhất định sẽ bị Kiều Bát trấn áp, chết là cái chắ!

c “Lâm Hoàng Quân, chuyện này …là anh giở trò quỷ sao?”

Tần Vũ Phong mặc dù không biết nguyên cớ đẳng sau, nhưng dùng ngón chân cũng đoán được chuyện này nhất định có liên quan tới Lâm Hoàng Quân, nếu không anh ta sẽ không trùng hợp.

như vậy mà vội vàng chạy tới.

“Tiểu tử khốn kiếp, đừng nói nhảm, cẩn thận tôi kiên cậu tội phỉ báng! Bất kể là chuyện gì đều phải nói có sách mách có chứng!” Lâm Hoàng Quân lạnh lùng nói, khóe miệng nở nụ cười nghiêm nghị.

Lúc trước, Tần Vũ Phong gửi quan tài cho lão phu nhân trong bữa tiệc sinh nhật.

Nhưng nhà họ Lâm không thể xử lý được gì, nên chỉ có thể bó tay!

Mà hiện tại, Tân Vũ Phong cũng không có chứng cứ.

Lâm Hoàng Quân cảm nhận được niềm vui báo thù, trong lòng nóng lòng muốn hét lên vài lần.

Mặt khác.

A Hổ và A Báo hơi mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi. “Họ Tần, cậu đang suy nghĩ như thế nào? Mau giao tiểu mỹ nhân ra đây để chúng ta đưa đi còn phải mang đến cho thiếu gia!” A Hổ giục giã.

“Thiếu gia nhà các người trông như thế nào?” Tần Vũ Phong đột nhiên hỏi.

A Hổ sửng sốt một chút, sau đó tự hào nói: “Thiếu gia của nhà ta anh tuấn vô song, tướng mạo so với Phan An còn đẹp hơn! Nhìn toàn bộ Dương Hải, chính là đẹp trai số một, đối vơi cô Lâm Kiều NHư có thể được miêu tả là một cô gái tài sắc vẹn toàn, quả thực xứng đôi vừa lứa! “

Tần Vũ Phong cười giễu cợt, nói tiếp: “Ta tình cờ thiếu một tay chạy việc.

Thiếu gia nhà các người dáng vẻ cũng xứng, theo ta làm mấy việc vặt thì tốt hơn!”

Mặc dù giọng nói của Tần Vũ Phong không vang, nhưng lại như một trái bom cứ thế ở trước mặt mọi người mà nổ tung.