Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1352



Chương 1352

 

Tinh thần của toàn bộ đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ được nâng lên mạnh mẽ, sĩ khí vốn đã sa sút trước đó lại được dâng lên.

 

Không chỉ vậy, một cô gái như Nhạc Linh Linh lại giành được chiến thắng đầu tiên cho đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ tại hội nghị giao lưu võ thuật Có thể xem là lời khẳng định cho sự oai vệ của nước Đại Hạ.

 

Trước mặt người Đông Hoàng.

 

Nữ giới của nước Đại Hạ vẫn có thể chống lại những thiên tài võ thuật Đông Hoàng các người Tân Vũ Phong thở hắc ra một hơi, anh đoán chắc rằng viên thuốc thần đã gần như chữa lành hết vết thương cho.

 

Nhạc Linh Nhi rồi mới vươn tay ôm lấy cô ta.

 

Trở lại chỗ ngồi của mình, Nhạc Quốc Phong cau mày hỏi: “Tân Vũ Phong, anh cho Linh Linh uống cái gì vậy?”

 

Thật ra khi nãy ở trên khán đài Nhạc Quốc Phong muốn hỏi rồi.

 

Dẫu sao nhìn vẻ mặt của Nhạc Linh Linh cho thấy cô ta rất đau đớn.

 

Nhưng Nhạc Quốc Phong cũng có thể nhìn thấy rõ, gương mặt xám ngắt lúc đầu của Nhạc Linh Linh đã ửng hồng rõ rệt.

 

Cho nên Nhạc Quốc Phong mới đợi đến bây giờ mới hỏi Tân Vũ Phong.

 

Vẻ mặt Tân Vũ Phong rất điềm tĩnh, anh đáp: “Không có gì đâu, chỉ là một viên thuốc trị thương mà thôi”

 

Nhạc Quốc Phong vô cùng kinh ngạc.

 

Thuốc trị thương sao?

 

Vậy mà xem là không có gì ư?

 

Nếu toàn bộ phái Hoa Sơn này đều dốc toàn bộ sức lực để chế tạo thuốc thì một năm cũng chỉ có thể làm ra tâm một trăm viên mà thôi.

 

Hơn nữa.

 

Nhạc Quốc Phong có thể khẳng định, viên thuốc mà phái Hoa Sơn chế tạo ra chắc chắn không hiệu quả bảng viên thuốc của Tân Vũ Phong!

 

Bởi vì vừa rồi khi Tân Vũ Phong lấy viên thuốc trị thương ra, Nhạc Quốc Phong có ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ Viên thuốc chữa bệnh mà Tân Vũ Phong lấy ra chắc chắn không phải thứ tâm thường.

 

Nhưng giọng điệu của anh lại vô cùng thoải mái Nhạc Quốc Phong nhìn con gái của mình, sắc mặt của cô ta đã đần hồng hào trở lại như bình thường, nhưng trên mặt vẫn còn đọng lại một ít vết máu khô.

 

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có thể phục hồi đến mức độ như vậy Nhạc Quốc Phong cau mày.

 

Chính vì lai lịch và thực lực của Tân Vũ Phong quá đối lớn lao, thế nên loại thuốc chữa bệnh quý giá như thế này vốn chẳng là gì đối với Tân Vũ Phong sao?

 

Hoặc là…

 

Do Tân Vũ Phong có cảm tình với Nhạc Linh Linh, hay hơn nữa là tình cảm nam nữ.

 

Cho nên cho dù viên thuốc đó có quý giá đến mức nào đi chăng nữa, Tân Vũ Phong cũng sẽ không cảm thấy xót xa.

 

Nhạc Quốc Phong không nghĩ ra được lý do, cũng không muốn nghĩ về nó nữa.

 

Bởi vì cho dù là kết quả như thế nào, Nhạc Linh Linh đã chủ động làm thân với Tân Vũ Phong, đó là chuyện tốt đối với phái Hoa Sơn.

 

Môn phái nào lại không thích kết thân với những võ sĩ thần bí nổi tiếng trong giang hồ cơ chứ?

 

Ngay khi Nhạc Quốc Phong đang chìm trong mớ suy nghĩ của mình.

 

Thì Nhạc Linh Linh đang nằm trên cáng từ từ mở mắt Nhạc Quốc Phong vẫn luôn đảm chìm trong suy nghĩ của mình, đến nỗi ông ta còn không để ý rằng con mình đã tỉnh lại.

 

Nhạc Linh Linh tự ngồi dậy và khế gọi: “Bố.”

 

Nhạc Quốc Phong vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy con gái mình đã ngồi dậy, vội hỏi: “Linh Linh, sao con lại tự ngồi dậy? Con có sao không?”

 

Nhạc Linh Linh lắc đầu: “Không có chỗ nào cảm thấy khó chịu cả”

 

Nói xong, Nhạc Linh Linh cổ gắng cử động cả hai chân, cô ta cảm thấy không còn chút cảm đau đớn hay yếu ớt do bị gấy xương nào nữa.

 

Cô ta cản môi hỏi: “Bố, con hôn mê bao lâu rồi?”

 

Nhạc Quốc Phong ngẩn người nhìn Nhạc Linh Linh: “Con… Con vừa mới xuống khán đài chừng mấy phút thôi”

 

“Hả?” Nhạc Linh Linh kinh ngạc mở to đôi mắt xinh đẹp, sau đó từ trên cáng đứng dậy hỏi: “Làm sao có thể… Chân của con đã khỏi rồi sao?”

 

“Con đừng cử động lung tung như vậy chứt Tân Vũ Phong đột nhiên duỗi một tay ra giữ chặt đôi chân mà Nhạc Linh Linh đang định đứng lên.

 

Nhạc Linh Linh sửng sốt.

 

Tân Vũ Phong nói: “Vừa rồi tôi cho cô uống một viên thuốc, cho nên mới thúc đẩy vết thương của cô khôi phục nhanh như vậy. Nhưng hiện tại cô cũng không thể cử động mạnh đâu”

 

Tân Vũ Phong nói xong thì cúi người nhẹ ôm cô ta vào chỗ ngồi.

 

Nguyệt Linh chớp chớp mắt, gương mặt khẽ ửng hồng.