Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1739



Chương 1739

Cùng lúc đó, toàn bộ các trưởng lão khác cũng đã đi tới đây.

Lúc này đây không chỉ là bảy tám trưởng lão như trước nữa.

Toàn bộ trên dưới La Phù Sơn, hơn mười trưởng lão, hơn nữa có cả chưởng môn cũng đã tới hết đây.

Thái độ hiện tại của Tần Vũ Phong cực kỳ rõ ràng, đó chính là muốn đảo lộn toàn bộ La Phù Sơn lên, trừ khi La

Phù Sơn đồng ý giao Thượng Quan Uyển Nhi ra đây. Nhưng làm sao La Phù Sơn có thể đồng ý giao Thượng Quan Uyển Nhi ra được?

Một khi giao Thượng Quan Uyển Nhi ra thì dãy núi ngàn năm của La Phù Sơn cũng sẽ bị huỷ hoại rất nhanh!

Hiện tại dường như những người có sức lực mạnh của La Phù Sơn đều đã xuất hiện hết ở trước mặt Tần Vũ Phong.

Mọi người đều hiểu rõ trong lòng rằng nếu thật sự không ngăn cản người thanh niên này lại thì sẽ có tai hoạ to ập đến

Tần Vũ Phong cũng híp híp mắt với mấy vị trưởng lão La Phù Sơn đứng trước mặt mình.

Sau một lúc lâu, Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng.

“Nhiều người như vậy… Đúng thật là tôi cũng có chút mặt mũi nhì”

Chưởng môn La Phù Sơn nhìn Tần Vũ Phong trước mặt mình mà không nói lời mào.

Nếu có thể thì chưởng môn của La Phù Sơn vẫn không muốn trở thành kẻ địch với Tần Vũ Phong.

Ví dụ như hiện tại.

Bọn họ vừa mới đuổi tới liền nghe được lời nhận thua của Huyền Nhã trưởng lão.

Huyền Nhã trưởng lão là người như thế nào?

Phải biết rằng võ đạo có nhiều cách để luyện tập như vậy nhưng chỉ có kiếm đạo là một bộ môn có lực công kích mạnh nhất.

Vốn dĩ giao Tần Vũ Phong cho Huyền Nhã trưởng lão xử lý rồi thì mọi người đều cực kỳ yên tâm.

Nhưng ai biết khi bọn họ vừa mới chạy tới đây liền thấy được một cảnh như thế này.

Vẻ mặt Huyền Nhã trưởng lão thất bại, tuyên bố chính mình đã thua.

Mọi người quả thật không thể tin được vào kết quả ở trước mắt mình.

Nhưng mặc kệ cho dù có không tin được như thế nào đi chăng nữa thì tất cả mọi chuyện cũng đã xảy ra rất chân thật.

Giờ phút này cả người Tần Vũ Phong đang tắm trong lửa.

Giống như một sát thần đi ra từ giữa ngọn lửa trong địa ngục vậy, cũng giống như là một chú chim phượng hoàng tái sinh từ trong ngọn lửa, những sợi tóc đen của anh tung bay phất phới giữa ngọn lửa tựa như Hỏa thần xuống dưới trần gian.

“Còn ai nữa, các người cứ dứt khoát.

“Cùng lên hết đi!”

Giữa hai mắt Tần Vũ Phong hiện lên một chút hung hằng tàn ác.

Giờ phút này khi đối diện với Tần Vũ Phong thì chưởng môn của La Phù Sơn chỉ nhìn chằm chằm rồi nói: “La Phù Sơn của chúng tôi là một danh môn chính phái, sao có thể vây quanh một người rồi làm chuyện vô liêm sỉ như vậy được?”

Tần Vũ Phong nghe xong lời chưởng môn của La Phù Sơn nói thì lập tức cao giọng cười ha ha.

Chờ cười xong rồi Tần Vũ Phong mới xoa xoa nước mắt từ chính khóe mắt của mình.

“Ông nói cái gì cơ? La Phù Sơn là danh môn chính phái?”

“Cầm tù một người đang tự do từng mét vuông ở dưới La Phù Sơn, khiến người đó trở thành Linh Trận của La Phù Sơn cả đời, làm ra chuyện ác độc như thế mà mấy người vẫn tự nhận mình là danh môn chính phái sao?!”

“Thằng nhãi ngông cuồng này!”

Một câu này của Tần Vũ Phong dường như đã chọc giận toàn bộ trưởng lão và chưởng môn của La Phù Sơn. Không, không phải dường như mà là chắc chắn.

Trên mặt tất cả các trưởng lão của La Phù Sơn đều thấy được sự tức giận vào giờ phút này, họ gắt gao mà nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong giống như hận không thể diệt trừ Tần Vũ Phong luôn cho sảng khoái.

Phải biết rằng, La Phù Sơn thân là người đứng đầu của ba sơn năm môn bảy mươi hai tông, khỏi cần phải bàn tới việc họ chú ý thanh danh của mình như thế nào, chắc chắn họ sẽ tự nhận mình là danh môn chính phái.