Chương 1757
Lâm Kiều Như vốn dĩ muốn đi đường tắt, bởi vì Công Tôn Vũ đã bước vào trạng thái đột phá nên có ý muốn hộ pháp cho Lâm Kiều Như, sử dụng bí pháp giấu đi khí tiết của mấy người, vì vậy nhất thời những đệ tử La Phù Sơn cũng không phát hiện ra điều gì.
Thế nhưng lúc này khi đại trận bảo vệ La Phù Sơn Sơn vừa khởi động, trò trẻ con của Công Tôn Vũ tránh được sự do thám của đệ tử nhưng không tránh được đại trận bảo về núi!
Đại trận bảo vệ núi khởi động, trong nháy mắt trận pháp che trời rợp đất đã bao phủ toàn bộ La Phù Son…
Mặc dù mục tiêu chủ yếu chính là Tần Vũ Phong. Nhưng bao gồm Lâm Kiều Như trong đó cũng chịu tác động không nhỏ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong nhảy mắt sắc mặt trở nên nhợt nhạt vô cùng.
Công Tôn Vũ vẫn còn dư sức lực ứng phó, dù sao bọn họ không phải là mục tiêu công kích chính của đại trận bảo vệ núi.
Nhưng lúc này Công Tôn Vũ cũng biến sắc. “Không ổn rồi! Chạy mau!”
Ngữ khí của Công Tôn Vũ cực nhanh, giống như sau lưng có con sói đang đuổi theo vậy: “Đại trận bảo vệ núi này Long Hồ Sơn chúng ta cũng có. Một khi khởi động, tất cả không phải người của mắt trận đều sẽ chịu công kích của đại trận bảo vệ núi. Hiện tại nhất định phải lập tức mang theo Lâm Kiều Như rút lui!””Anh nói thì đơn giản dễ dàng quá”
Quách Thành vừa cố gắng chống cự lại áp lực mà đại trận bảo vệ núi mang đến, vừa phẫn nộ quát: “Cô Lâm Kiều Như hiện tại đang là trạng thái đột phá, nếu như bị cưỡng ép cắt ngang, chẳng lẽ anh không biết hậu quả là gì sao?”
“Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì kinh mạch đứt từng khúc, chẳng lẽ thằng nhãi như anh không hiểu?”
Công Tôn Vũ không có cách nào giải thích thêm cho Quách Thành. Dù sao anh ta hiểu rõ phân lượng của đại trận bảo vệ núi, nhưng một người trong trần thế như Quách Thành thì làm sao sẽ hiểu.
Công Tôn Vũ trực tiếp dứt khoát gọn gàng cho Lâm Kiều Như một chưởng, Lâm Kiều Như lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh.
Công Tôn Vũ công Lâm Kiều Như chạy xuống núi,
Quách Thành cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường đi, không ít đá vụn lăn xuống, hoặc là trở thành chướng ngại bước tiến của bọn họ, hoặc là từ trên trời rơi xuống. Quách Thành chưa chạy được mấy bước, trên đầu trên bờ vai đều bị đá vụn đập đến máu tươi chảy thành dòng.
Công Tôn Vũ gấp gần chết: “Anh ngốc à? Hộ Thểcanh khí! Mờ Hộ Thề canh khí ra chạy!”
Tâm thần Quách Thành đại loạn, lúc này chỉ có thể là Công Tôn Vũ nói cái gì anh ta nghe cái đó, cũng vội vàng triệu hồi ra Hộ Thề canh khí của mình.
Kể từ đó, Quách Thành và Công Tôn Vũ mới thuận lợi từ trong La Phù Sơn chạy đến chân núi.
Công Tôn Vũ cố ý tránh khỏi đám người, mang theo Lâm Kiều Như và Quách Thành đi đến một nơi yên tĩnh.
Anh ta hít sâu một hơi, thả Lâm Kiểu Như trên mặt đất.
Bị Công Tôn Vũ công chạy băng băng một đường, xóc này không ít.
Nhưng cho dù là như thế, Lâm Kiều Như vẫn lầm vào trong trạng thái hôn mê như cũ, không hề tỉnh lại.
Lâm Kiều Như lúc này, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng bệch đã mất đi vẻ hồng hào, duy chỉ có mỗi dưới đỏ thắm hồng hào.
Quách Thành vô cùng nôn nóng: “Anh vậy mà đã cắt ngang trạng thái đột phá của cô Lâm Kiều Như, tiêu rồi, lần này tiêu rồi!”
Công Tôn Vũ cũng không thèm nhìn Quách Thànhmột cái, lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy so với mạng sống mà nói thì cái nào quan trọng hơn?”
Quách Thành lập tức ngậm miệng lại.
Công Tôn Vũ ngồi bên cạnh Lâm Kiều Như, dồn khi vào Đan Điển, bắt đầu dùng nội lực dò xét thương thể của Lâm Kiều Như.
Sau một hồi lâu, Quách Thành vẫn là không nhịn được truy vấn Công Tôn Vũ: “Hiện tại nên làm sao đây?”
“Câm miệng!” Công Tôn Vũ nhắm mắt lại, lạnh lùng quát mắng một tiếng. Thân thể của Lâm Kiều Như xác thực đã xảy ra vấn đề.
Đang ở trong trạng thái đột phá, bị đại trận bảo vệ núi công kích một cái, lại bị Công Tôn Vũ cưỡng ép cắt ngang.
Giờ phút này, nội lực trong cơ thể của Lâm Kiểu Như xao động không thôi, điên cuồng sôi sục, dường như một giây sau liền muốn phá vỡ kinh mạch, phá vỡ cơ thể mà ra.
Mà đến lúc đó, nếu kết quả thật sự như vậy, cả người Lâm Kiều Như chỉ sợ cũng sẽ bị nổ thành một đám sương máukhông thể không chết!