Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1790



Chương 1790

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu: “Mẹ đi nấu nước rửa mặt nấu cơm cho con ăn, con ăn xong rồi hằng đi Tần Vũ Phong muốn cự tuyệt, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi đã đi về hướng phòng bếp.

Tần Vũ Phong thở dài, chỉ có thể đi đến phòng bếp đi giúp Thượng Quan Uyển Nhi nấu ăn.

Bắt đầu làm món sủi cảo, đêm qua Thượng Quan Uyển Nhi đã thức cả đêm để nặn hết sủi cảo.

Đây là chút cổ chấp kiên trì trong lòng của Thượng Quan Uyển Nhi, hi vọng Tần Vũ Phong bình an.

Nếu Tần Vũ Phong thật sự không ăn cái sủi cảo này thì chỉ sợ Thượng Quan Uyển Nhi sẽ không an tâm.

Trong nồi nước sôi bắt đầu sôi, rất nhanh liền bốc khói nghi ngút, nguyên một đám sủi cảo trắng trăng mập mập, bắt đầu di động ở trên mặt nước. Thấy trong nồi truyền đến mùi vị thơm mát, trên mặt

Tân Vũ Phong lộ ra một tia ôn nhu.

Tần Vũ Phong nhớ tới bản thân mình khi còn bé, Thượng Quan Uyển Nhi cũng rất thích làm sủi cảo, nguyên một đám lớn như ngón cái vậy, cho dù vậy anh cũng có thể một ngụm nuốt vào.

Hiện tại, thói quen của Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có thay đổi, vẫn làm những cái sủi cảo nhỏ nhỏ như trước.

Thời gian phảng phất như dừng lại trên người Thượng Quan Uyển Nhi

Anh ngẫu nhiên cũng có thể bị Thượng Quan Uyển Nhi đưa về thời gian mười mấy năm trước đó.

Ăn cơm xong, chưởng môn La Phù Sơn chủ động tìm Tần Vũ Phong, nói muốn tiền Tần Vũ Phong. Tần Vũ Phong cảm thấy chưởng môn có chuyện gì đó muốn nói với mình, không khỏi nghi ngờ ông ta, sau khi từ biệt ba người liền cùng chưởng môn rời đi.

Chưởng môn quả nhiên có việc muốn nói với Tần Vũ Phong.

Chưởng môn nói cho Tần Vũ Phong lần đi Ma Môn, danh tiếng của Tần Vũ Phong đã được thành lập ở trong Ẩn Môn Môn Phái, thậm chí đã có không ít người đem Tần Vũ Phong thử làm người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu.

Động tĩnh huyên náo lớn như thế, Ma Môn khẳng định đã nằm giữ được tư liệu của Tần Vũ Phong, thậm chí nói không chừng trong số những người đi vào La Phù Sơn xem đại hội cuộc chiến luận võ ngày hôm đó có ẩn giấu khí tức của đệ tử Ma Môn.

Ngay sau đó, lời nói của chưởng môn xoay chuyển. “Nhưng cũng không phải không có biện pháp gì.”

“La Phù Sơn chúng ta có bí thuật dịch dung, có thể giúp cậu thay đổi diện mạo, lâu nhất. nó có thể kéo dài khoảng một năm.

Tân Vũ Phong nhẹ gật đầu: “Cái đó phải đa tạ chưởng môn rồi.”

Chưởng môn ừ một tiếng, gọi một tên đệ tử dáng người nhỏ gầy đi vào. “Chung Tuấn Hào, cậu đến giúp Tần Vũ Phong dịch dung.” Chung Tuần Hào đệ tử được gọi liền thuận theo gật đầu, sau đó đi về phía Tần Vũ Phong: “Xin chào Tần sự huynh.”

Trong Ẩn Môn Môn Phái, mặc dù không phải là huynh đệ đồng môn thì cũng đều dùng thực lực của nhau để xưng hô huynh đệ, nên xưng hô của Chung Tuấn Hào cũng không có vấn đề gì.

Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu với Chung Tuấn Hào: “Xin chào, hôm nay phải làm phiền cậu rồi.”

Chung Tuấn Hào ừ một tiếng, sau đó nâng cái hộp trong tay về phía Tần Vũ Phong: “Tần sư huynh tìm một chỗ ngồi đi, e rằng phải mất một lúc.”

Tần Vũ Phong ngồi ở trước bàn, Chung Tuấn Hào mở chiếc hộp trong tay ra.

Tần Vũ Phong nhíu mày, không khỏi hít một hơi lãnh

Trong hộp của Chung Tuấn Hào lại lần lượt là từng cái da mặt người.

Nếp nhăn lông mi hay bất kì chi tiết nào đều tỉ mỉ, đều rành mạch!

Thật sự là quá mức chân thật, mà ngay cả Tần Vũ Phong cũng nhịn không được hoài nghi, cái này có phải là lột từ da mặt của một người đang sống sờ sờ hay không!

Chung Tuấn Hào thấy thế, tranh thủ thời gian giải thích nói: “Tân sư huynh không cần kinh sợ, những điều này đều là lúc tôi luyện tay chế tác ra đẩy, chỉ dùng chất liệu đặc thủ để mô phỏng da người…

Khi Tần Vũ Phong nghe Chung Tuấn Hào giải thích, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.

Tân Vũ Phong tự nhiên biết rõ những người của Ấn Môn Môn Phái này đều có rất nhiều kỹ xảo đặc sắc, nhưng không nghĩ tới La Phù Sơn đối với công việc dịch dung lại có thể tinh thông như thể

Đệ tử Chung Tuấn Hào của La Phù Sơn giờ phút này đang bội bởi chất chất trên mặt của Tân Vũ Phong, thỉnh thoảng lại lấy một loại chất lỏng bao trùm lên đó.

Tần Vũ Phong tận mắt nhìn thấy bộ dáng của chính mình trong gương đang thay đổi từng chút từng chút một.

Tần Vũ Phong vốn dĩ là một loại người có tướng mạo tương đối yếu ớt, tuy nhiên sau nhiều năm kinh nghiệm sát phạt chiến tranh ở biên giới phía bắc, đã làm giảm bớt khí chất yếu ớt trên người của anh.

Khi anh thu liễm khí thế cũng là bởi vì cái khuôn mặt này mà anh thường bị nhầm lẫn là người qua đường khiêm tốn.