Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1796



Chương 1796

Cô Đường ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ Phong và lại mở miệng nói: “Đúng rồi, Tu La đại nhân, chúng tôi đều đến tặng quả, sao không thấy ngài.

Tân Vũ Phong ho khan một tiếng và bịa đại một lý do nào đó.

“Có Đường, đừng thấy con ngựa tôi ngồi trông bình thường nhưng thực chất là thiên lý mã đẩy, ngựa quý Hãn Huyết này tôi chuẩn bị hiến tặng cho Ma Quân trong ngày sanh thân của Ma Quân Cửu U

Cô Đường vừa nghe thế bỗng chốc kéo rèm che lên và đưa đầu ra phía bên ngoài xe ngựa ngắm nhìn con ngựa của Tần Vũ Phong.

Có lẽ bởi vì trong mắt cô Đường, Tần Vũ Phong là cao thủ sẵn rồi nên một con ngựa bình thường do Tân Vũ Phong tùy tiên lựa chọn thì trong mắt cô Đường dường như cũng được mạ lên một lớp vàng.

Cô Đường kinh ngạc hét lên một tiếng: “Đúng thật là ngựa quý Hãn Huyết! Mồ hội của nó đúng là có màu đỏ đấy!”

Tần Vũ Phong vừa nghe thế đã thò đầu ra xem, sau đó anh cảm thấy cạn lời.

Màu lông của con ngựa này vẫn là màu đỏ sẫm, mồ hội ướt đẫm lớp lông khiến màu đỏ sẫm trông càng đậm hơn một chút nữa.

Vì thế nên vừa nhìn lướt qua quả thực là màu máu.

Nhưng khả năng liên tưởng của cô Đường cũng khiến Tần Vũ Phong cảm thấy cạn lời thật sự.

Tần Vũ Phong ho khan một cái và không nói gì cả.

Cô Đường năm tựa người vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cô ta lại nhớ ra điều gì đó nên quay đầu qua nói với Tân Vũ Phong: “Đúng rồi, Tu La đại nhân, còn chưa chính thức tự giới thiệu với ngài, tôi là cô chủ lớn của Đường Gia Bảo, bảo chủ đương nhiệm, Đường Sương.”

Trong lòng Tân Vũ Phong lướt qua vẻ kỳ lạ, không ngờ cô gái trẻ tuổi này lại là một bảo chủ đấy.

Nếu không phải trên người cô gái này có khả năng gì đó hơn người thì chính là Đường Gia Bảo đã suy giảm sức mạnh rồi.

Tần Vũ Phong gật gật đầu và quay qua nhìn cái hộp trong lòng Đường Sương.

Cái hộp trong lòng cô ta dường như là thứ dù có phải từ bỏ tính mạng cũng phải giữ chặt lấy, vả lại còn là thứ mà Ma Quân Cửu U điểm tên cần phải có

Trong lòng Tần Vũ Phong có chút hiếu kỳ.

“Đúng rồi, trong cái hộp của cô đang đựng thứ gì đấy?” Tần Vũ Phong chỉ tùy tiện hỏi một câu, anh lo lắng khi mình hỏi quá nghiêm túc thì sẽ dấy lên lòng phòng bị của Đường Sương.

Quả nhiên Đường Sương không hề nảy sinh sự nghi ngờ, có lẽ là bởi vì thái độ của Tần Vũ Phong quá chân thành.

Đường Sương cúi đầu nhìn cái hộp một cái rồi nhanh mở miệng giải thích: “Ừ, Tu La đại nhân ở bên ngoài du ngoạn có lẽ không biết rằng Đường Gia Bảo chúng tôi cũng là gia đình quyền cao chức trọng trong việc luyện dược đấy.

“Thứ nằm trong lòng tôi chính là một cây Huyết Liên Tâm ngàn năm, cả ngàn năm qua đều do bảo chủ đảm nhận việc bồi dưỡng, cả ngàn năm cũng chỉ có một cây thôi đấy”

“Nếu như trực tiếp sử dụng thì có thể nâng cao cả trăm năm công lực và tăng cường thể chất cứng cáp vô cùng, vô cùng thích hợp cho việc tà tu, sau khi luyện hóa dùng trong đan dược, đây là nguyên liệu không thể thiếu trong việc tu luyện Sát Ma Đan cấp chín đấy.

Tần Vũ Phong hơi kinh ngạc.

Khoan nói đến việc cây Huyết Liên Tâm ngàn năm này đã được bồi dưỡng cả ngàn năm, vả lại còn do bảo chủ phụ trách bồi dưỡng nên có thể thấy nó là thứ cực kỳ quý hiếm.

Điều quan trọng nhất chính là đan dược của Sát Ma

Đan Tần Vũ Phong đã từng nghe qua rồi.

Đối với tà tu mà nói đó chính là thứ linh dan diệu dược hiếm có, thậm chí không hề thua kém những đan dược anh từng thu thập được ở mười ngàn ngọn núi của Tây Nam Miêu Cương đầu.

Nó còn có khả năng khiến một cao thủ Minh Kình đột phá lên cảnh giới tông sư nữa chứ. Trên Tông sư tam trọng thiên một khi gặp phải Bình

Cảnh nhưng đã uống Sát Ma Đan cũng có thể trực tiếp đột phá.

Huống hồ gì Đường Sương còn nói cây Huyết Liên Tâm ngàn năm còn có thể điều chế Sát Ma Đan cấp chín nữa chứ.

Đây mới là điều quan trọng nhất.