Diệp Kính Dương không nhịn được chửi ầm lên: “Cái quần què gì thế, đây là chuyện đéo gì xảy ra? Mày mau đi cho ông coi!”
Không nghĩ tới, không biết có phải là vì trùng hợp hay không mà Diệp Kinh Dương càng chửi càng dữ, Lạp Phong đang đứng tại chỗ không nhúc nhích đột nhiên run rẩy, lảo đảo chạy về vạch xuất phát ở phía xa kia!
Diệp Kính Dương cực kỳ kinh ngạc, anh ta mở to hai måt!
Không, không có khả năng!
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Có ai có thể nói cho anh ta biết không!
Vì sao Lạp Phong ngay khi sắp tới đích lại run rẩy không chịu tiến lên giống như gặp thiên địch?
Cái này không đúng, sao có thể xảy ra chuyện như này được? Nhưng càng thêm khó giải thích là Lạp Phong bất ngờ quay về đường cũ?
Trong đầu Diệp Kính Dương rối tung, không hiểu mô tê gì, sao Lạp Phong đột nhiên trở nên kỳ lạ thế này!
Nhưng cũng may, rất nhanh sau đó Diệp Kính Dương đã tỉnh táo lại.
Không, không phải không có việc đặc biệt nào….
là
Tần Vũ Phong!
Tần Vũ Phong quát một tiếng, sau đó Lạp Phong liền trở nên thế này!
Làm sao có thể!
Lạp Phong chính là trung tâm của cả chuồng ngựa, ngoại trừ chị gái Truy Phong thì nó chính là một con ngựa có huyết thống tốt nhất, vậy sao nó có thể vì một tiếng quát của thằng ăn hại Tần Vũ Phong mà bị dọa lùi bước chứ?
Không!
Diệp Kinh Dương thật sự không thể tin tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình chính là sự thật Lạp Phong thật sự sẽ vòng về đường cũ sao? Sao có thể được.
Diệp Kính Dương dùng sức véo mạnh mình, còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng sự thật nói cho Diệp Kính Dương rằng giờ phút này, tất cả đã xảy ra trước mắt đều là thật.
Cảm giác đau đớn khi tự véo mình cũng vô cùng chân thực.
Cậu ta vốn cũng không có đang nằm mơ.
Truy Phong của cậu ta thật sự đang vô cùng sợ hãi, run rầy không ngừng trở về đường cũ.
Cũng bởi vì một tiếng kia của Tần Vũ Phong: “Trở về!”
Sao có thể, làm sao có thể.
Diệp Kính Dương ngồi trên lưng ngựa có hơi hoảng hốt, liều mạng kéo dây cương: “Trở về, mày trở về cho tạo”
“Con mẹ nó mày nghe bao cỏ kia làm gì, nghe tao! Nghe lời tao!”.