Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1988: Chương 1987





Còn em thì sao? Chị chỉ là nói em hai câu, em đã hận đến nỗi không muốn nhận người chị này nữa rồi à! Diệp Kính Dương nhất thời sửng sốt, không biết phải nói gì.

Diệp Thanh Đình chảy nước mắt trong vô thức.

“Diệp Kính Dương, chị nói rồi, nhà chúng ta lấy đàn ông trong gia đình là niềm hy vọng, phụ nữ là một sự lệ thuộc.

Em chắc biết rằng vì để bảo vệ em suốt chặng đường này, chị đã phải trả giá lớn như thế nào đúng không?”
Quả thật, Long Môn đối với một số truyền thống của tổ tiên Đại Hạ chuẩn mực hơn nhiều so với các gia tộc lâu đời ở địa phương Đại Hạ, thậm chí tình trạng còn có chút bệnh hoạn.

Long Môn không cho con gái học võ, thậm chí còn âm thầm trấn áp.

Trước đây khi chị đến trường giúp mình lấy lại danh dự, sau khi phải quỳ ở nhà thờ tổ suốt một đêm, bị người nhà cầm học võ.

Chị lại quỳ ở nhà thờ tổ ba ngày ba đêm không ăn không uống, đến cả ông nội cũng thấy kinh ngạc, lúc đó chị mới có đủ tư cách tiếp tục học võ.

Diệp Kinh Dương nhớ rõ bản thân đã khóc òa trước giường bệnh của chị, hỏi chị tại sao phải làm như vậy.


Diệp Thanh Đình lúc đó trả lời là muốn bảo vệ anh ta.

Hai mươi nằm nay Diệp Thanh Đình tranh đoạt danh lợi ở Long Môn
Từ một bảng điểm thời thơ ấu đến những kì tích sau này.

Có những lúc đến ngay cả bản thân Diệp Kính Dương cũng không hiểu, sao chị phải liều mạng như vậy.

Bây giờ Diệp Kính Dương cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.

Lúc nhỏ anh ta cầm bảng điểm C, bĩu môi hỏi chị làm bài thi toàn được A+: “Chị, một đứa con gái như chị nỗ lực như vậy làm gì, còn ưu tú hơn em nhiều như vậy!”
“Đứa trẻ ngốc, em không cố gắng, chị chỉ có thể cố gắng hơn chút để bảo vệ em.

Diệp Kinh Dương cuối cùng cũng hiểu rồi.

Bao nhiêu năm nay, chị vì bảo vệ anh ta, để anh ta có thể trưởng thành dưới đôi cánh của chị ấy, rốt cuộc đã khó khăn đến nhường nào.

Anh ta biết chuyện trước đây, nhưng không biết trong đó rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.


Hôm nay cuối cùng cũng hiểu rồi.

Trong Long Môn, địa vị của phụ nữ vốn dĩ rất kém.

Cho nên Diệp Thanh Đình đề có được địa vị và thành tích như ngày hôm nay, cô ta đã phải bỏ ra nỗ lực và nghị lực gấp trăm triệu lần người bình thường.

Cho đến khi loại phân biệt đối xử này cuối cùng dần dần biến mất và trở nên vô hình….

Anh ta đã quen với sự bảo vệ của chị gái, từ lâu đã coi đó là điều đương nhiên, lại chưa từng hỏi một câu, chị chống chọi trong bao nhiêu năm nay có mệt hay không.

Anh ta đã cao hơn chị rồi, nhưng vẫn suy nghĩ không thỏa đáng như vậy, ít nhất cũng không thể không hiểu chuyện như vậy.

Nhưng…
“Chị” Giọng Diệp Kính Dương đau khổ: “Em cũng là muốn tốt cho chị, nhưng Tần Vũ Phong của nhà họ Diệp ở Thạch Trì kia, chị dựa vào cái gì…
“Dựa vào anh ấy không phải người bình thường” Diệp Thanh Đình đột nhiên có chút mệt mỏi.

Cô ta không biết em trai mình nghĩ cái gì, chỉ biết bản thân sau khi tận tình khuyên bảo, em trai vẫn bụng dạ hẹp hòi so đo chuyện của Tần Vũ Phong.

Trong lòng Diệp Thanh Đình vô cùng mệt mỏi, không muốn nói gì thêm với Diệp Kính Dương nữa, chỉ cố kéo bước chân nặng nề rời khỏi phòng Diệp Kinh Dương.

Một đêm này, Diệp Thanh Đình mãi vẫn không ngủ được.

Nhưng khi tỉnh dậy vào sáng ngày thứ hai, Diệp Thanh Đình vẫn có trạng thái tinh thần phấn khởi như cũ, chào đón một Long Môn mới..