Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1995: Chương 1994





Ngô Triết Hàm lập tức bén nhọn mà nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong: “Tên nhóc này, cười là có ý gì?” Tần Vũ Phong đã thu nụ cười lại, sắc mặt nhàn nhạt: “Không có gì cả.”
Ngô Triết Hàm hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Diệp Thanh Đình một lần nữa: “Cô cả, cô kiếm tiền cùng với loại người này thì có gì tốt chứ, đúng rồi, cô chưa ăn cơm tối đúng không, tôi mời cô ăn cơm nhé?”
Diệp Thanh Đình nhăn đôi lông mày lại: “Ngô Triết
Hàm, tôi nhắc lại lần nữa, cẩn thận cái miệng của anh một chút!” Ngô Triết Hàm không vì Diệp Thanh Đình quát lớn mà tức giận, ngược lại cười hì hì tiến lên phía trước.

“Ngô Triết Hàm, anh có còn mặt mũi hay không hả!” Một tiếng quát lớn đột nhiên truyền đến.

Chính là cô gái nhỏ Mai Hạnh ở tiệm may.

“Giữa ban ngày ban mặt, anh mặt dày quấy rối cô cả, bây giờ cô cả có khách, sao anh không có chút mắt nhìn nào hết vậy?”
Ngô Triết Hàm quay đầu lại, giọng điệu lưu manh: “Liên quan gì tới mày!”
“Khách nào chứ, chẳng phải chỉ là một kẻ ham tiền thôi sao!”

Lúc này Tần Vũ Phong mới phát hiện ra ở đây có chuyện, đối Diệp Thanh Đình nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Thanh Đình kéo Tần Vũ Phong muốn đi: “Tên Ngô Triết Hàm này khi còn bé đã cùng em luyện võ hai năm, về sau lại bắt đầu nổi điên, nói em có ý gì với anh ta, mỗi lần tới Chinatown là… Ôi, em không muốn nói tới!”
Tần Vũ Phong hơi nheo mắt.

Mặc dù Diệp Thanh Đình vì mất mặt nên đã khái quát hết thảy sự việc lại rồi, nhưng sau khi Tần Vũ Phong kết hợp với dăm ba câu của Mai Hạnh thì đã hiểu tường tận hết thảy mọi chuyện.

Tên Ngô Triết Hàm này quấy rối Diệp Thanh Đình, Diệp Thanh Đình không có ý gì đối với Ngô Triết Hàm cả.

Như vậy trước mắt… Là vì Ngô Triết Hàm nhìn thấy mình đi cùng một chỗ với Diệp Thanh Đình cho nên mới ghen tị sao?
Nực cười.

Bên kia, Ngô Triết Hàm cùng Mai Hạnh còn đang nhao nhao.


“Ngô Triết Hàm, anh cũng không nhìn lại một chút xem mình là loại hàng gì, còn cả ngày vọng tưởng đến cô cả, tôi thấy anh chính là các ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đấy!” Có vẻ một nói kia đã chọc giận Ngô Triết Hàm rồi.

Ngô Triết Hàm lập tức tiến lên phía trước, không chút nghĩ ngợi tát cho Mai Hạnh một bạt tai.

“Mày nói cái con mẹ gì đấy, muốn chết phải không?” Mai Hạnh là một cô gái nhu mì yếu đuối, sao có thể chịu được cải tát này của Ngô Triết Hàm?
Khi bị Ngô Triết Hàm cho một bạt tai, Mai Hạnh liên tiếp phải lùi về sau hai bước, sau đó đặt mông ngã trên mặt đất, bụm mặt nói không nên lời.

Bàn tay nhỏ che lấy chỗ vừa bị tát một cái, nhưng vẫn còn có thể nhìn ra từ một chút khe hở rằng đã Mai Hạnh bị tất đến sưng đỏ cả má.

“Ngô Triết Hàm, anh có bệnh phải không! Muốn chết trước mặt bà đây à?”
Chị Triệu ở tiệm may lúc đầu chỉ định xem náo nhiệt, kết quả bây giờ cũng phải nóng mắt thật sự, mang giày cao gót cộc cộc cộc chạy đến: “Dám đụng đến Mai Hạnh nhà bà à?”
“Đáng đời nó!” Ngô Triết Hàm thở hồng hộc, nhìn chăm chăm chị Triệu trước mắt, cứ như thể chị Triệu còn dám nói câu nào thì anh ta liền đánh chị Triệu y như thế.

“Mai Hạnh có nói sai nửa câu sao? Không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật quấn lấy cô Diệp, bây giờ bị người ta nói trắng ra lại nảy sinh khó chịu trong lòng? Còn không băng sớm tự nhìn lại mình một chút đi, có phải tốt hơn không!”.