Triệu Long nghe được lời của Tần Vũ Phong, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc mà quay đầu sang.
Vừa rồi, chẳng qua là ông ta cố lấy “Tiên pháp Tật Phong” từ tay Diệp Thanh Đình, quả thật là không để ý mấy đến người đàn ông bên cạnh Diệp Thanh Đình này rốt cuộc là ai, có lai lịch thế nào.
Nghe được một câu của đối phương, Triệu Long lộ ra một tia nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Từ trước tới nay ông ta chưa từng thấy qua khuôn mặt này.
Xem ra… Đây chính là nghé con mới đẻ không sợ cọp sao? Không biết Thiên Môn bọn họ lợi hại như thế nào sao?
Ngoại trừ ông cụ của Long Môn là Diệp Bắc Địa ra thì quả thật Triệu Long không biết rốt cuộc còn có ai dám nói mấy lời như vậy với ông ta.
Quả thật là vô cùng buồn cười.
Triệu Long cười lạnh một tiếng: “Xem ra quý ngài này rất tự tin vào bản thân đấy.
Nhưng có biết Thiên Môn chúng tôi lợi hại thế nào không?”
Tần Vũ Phong cũng đang khinh bỉ đến cực điểm, quay lại cười lạnh một tiếng.
“Đã vênh váo đủ chưa thế?”
Vẻ mặt Triệu Long biến sắc.
Ông ta am hiểu văn hóa Đại Hạ rất tường tận, tất nhiên là biết lúc này miệng Tần Vũ Phong lầm bầm câu kia có nghĩa là gì.
“Cậu thật to gan!” Vẻ mặt Triệu Long âm trầm cả giận nói: “Tôi khuyên cậu tôn trọng Thiên Môn chúng tôi một chút! Nhìn cho kỹ đi, bên đây chúng tôi lại có tới mười sáu người.
Hôm nay nếu như Diệp Thanh Đình không đem ‘Tiên pháp Tật Phong’ giao ra, nhất định tôi sẽ không bỏ qua đâu! Về phần cậu, nếu như bây giờ dập đầu xin lỗi cho tôi, thể hiện vừa rồi mình đã vô lễ khi khinh bỉ miệt thị Thiên Môn của chúng tôi, có lẽ tôi có thể suy nghĩ tha cho cậu một mạng!”
Vẻ mặt Tần Phong vẫn tràn đầy sự khinh thường như cũ.
“Chỉ bằng ông sao?”
Lần này, ngay cả Diệp Thanh Đình cũng phải hoảng hốt.
“Tần Vũ Phong! Tên Triệu Long này nhìn thế nhưng đã thật sự đạt đến cảnh giới tông sư nhị trọng thiên rồi, cảnh giới của mấy người bên cạnh chắc hẳn cũng sẽ không thấp, lại nhiều người hơn chúng ta như vậy… Anh vẫn nên nói lời xin lỗi sau đó rời đi trước đã!”
Lúc này, trong lòng của Diệp Thanh Đình đã sốt sàng lắm rồi.
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của Tần Vũ Phong thật sự là quá cuồng vọng.
Hình như là căn bản không có đặt người của Thiên Môn ở phía đối diện vào trong mắt.
Bởi vì bất kể nói thế nào, dù sao phe bên kia vẫn mang theo mười mấy người, còn bọn họ bên này lại chỉ có hai người.
Gượm một chút đã, nếu như là đánh nhau thật, chắc chắn phía bên mình vẫn phải chịu thiệt thòi.
Bản thân cô ta là cô cả Long Môn, Diệp Thanh Đình dám chắc rằng bên kia sẽ không ra đòn hiểm với mình.
Nhưng còn Tần Vũ Phong thì sao?
Thật lòng mà nói, Diệp Thanh Đình mặc kệ rốt cuộc Tần Vũ Phong có thân phận gì ở Đại Hạ, nhưng chí ít Tần Vũ Phong ở nước Mễ lại là một người đơn thân độc mã đúng nghĩa.
Nơi duy nhất miễn cưỡng coi là thuộc về chỉ có một chốn Long Môn..