Cô ta nhịn không được mà rơi vào suy đoán của mình, trước đó cô ta từng nghe ông nội nói qua, nước Đại Hạ có rất nhiều Ẩn Môn Môn Phái.
Ẩn Môn Môn Phái này có khả năng là mấy trăm năm cũng không lộ diện trước mặt công chúng.
Hơn nữa, bên trong Ẩn Môn Môn Phái này, đệ tử và người trong môn đều có thực lực vô cùng nổi bật.
Theo lời ông nội đã nói, trong Ẩn Môn Môn Phái có rất nhiều người, ngay cả ông cũng theo không kịp.
Ẩn Môn Môn Phái, tuyệt đối không phải hạng người vô vị tầm thường, chỉ toàn là thiên tài xuất chúng mà thôi.
Mặc dù ông nội cũng nói, nếu như cô ta có thể sinh ra ở nước Đại Hạ, vậy nhất định có thể trở thành đệ tử của Ẩn Môn Môn Phái này.
Nói cho cùng, sinh ra nước Mễ cũng đã làm chậm trễ thời cơ của cô ta.
Diệp Thanh Đình cũng từng vì câu nói này của ông nội mà kiêu ngạo.
Chỉ là… hôm nay gặp được Tần Vũ Phong, Diệp Thanh Đình mới biết cái gì là người giỏi còn có người giỏi hơn.
Hai người bọn họ rõ ràng không chênh lệch tuổi lắm, nhưng chỉ sợ Tần Vũ Phong đã đạt tới sự tồn tại mà cả đời này cô ta cũng không thể với tới được
Chẳng lẽ… đây chính là sự mạnh mẽ của Ẩn Môn Môn Phái đó sao?
Tần Vũ Phong có phải vì là tài nguyên có một không hai ở trong Ẩn Môn Môn Phái kia, cho nên mới đạt được đến trình độ như ngày hôm nay?
Diệp Thanh Đình nghĩ tới cái này thì mím môi, tới cùng vẫn nhịn không được.
“Cái này, Tần Vũ Phong, em mạo muội hỏi anh một câu, anh có phải có quan hệ gì đó với Ẩn Môn Môn Phái của nước Đại Hạ..”
Tần Vũ Phong nghe Diệp Thanh Đình hỏi như vậy thì nhếch miệng cười.
Là muốn hỏi có quan hệ gì nhỉ?
Anh đã từng đánh bại tất cả các trưởng lão của Ẩn Môn Môn Phái kia rồi, vậy có tính là có quan hệ gì không? Còn tách rời một ngọn núi của môn phái La Phù Sơn trong Ẩn Môn Môn Phái, cái này có tính là có quan hệ gì đó không?
Rất đáng tiếc, Tần Vũ Phong cũng không thể nói ra những chuyện như vậy.
“Quen biết một số người.” Cuối cùng Tần Vũ Phong cũng chỉ trả lời như vậy.
Diệp Thanh Đình hiểu rõ ồ lên một tiếng, trong lòng có loại cảm giác thì ra là vậy, chỉ quen biết mà thôi.
Cô ta đã nói mà, kiểu người có thiên phú như Tần Vũ Phong, chỉ sợ không dựa vào tài nguyên của Ẩn Môn Môn Phái kia thì cũng thu hoạch được thành tựu cao cho riêng mình.
Dù sao Diệp Thanh Đình cũng nghe ông nội nói qua, đệ tử trong Ẩn Mỗn Môn Phái này, có rất nhiều người trẻ tuổi đã đạt tới cảnh giới tông sư nhị trọng thiên hoặc tam trọng thiên.
Thậm chí rất nhiều trưởng lão của bọn họ đã đạt tới cảnh giới tông sư ngũ, lục trọng thiên.
Lúc trước Diệp Thanh Đình có thể nhìn ra được khi Tần Vũ Phong đánh nhau với người của Thiên Môn, tu vi của Tần Vũ Phong tuyệt đối không chỉ dừng lại ở cảnh giới tông sư ngũ trọng thiên.
Nếu không phải thì tuyệt đối không thể nào dễ dàng giải quyết hết một người máy cấp A như vậy.
Diệp Thanh Đình hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì..
Cũng may Tần Vũ Phong cũng không quan tâm tới bầu không khí chán ngắt và gượng gạo giữa hai người bây giờ, vẻ mặt anh vẫn hờ hững nhìn về cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Diệp Thanh Đình quay đầu, luôn cảm thấy hôm nay thiếu đi cái gì đó.
“Diệp Kính Dương đâu? Lại chạy đi nơi nào rồi?”.
Diệp Thanh Đình hỏi tài xế phía trước.
Tài xế nhanh chóng trả lời: “Thưa cô cả, hôm nay cậu chủ Diệp Kính Dương đã đi ra ngoài chơi với bạn rồi.
Bây giờ có lẽ còn chưa trở về.
Nếu như biết chuyện của cô cả thì nhất định sẽ gấp gáp trở về rồi”.