Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 465



Chương 465: Thằng nhóc kia, rốt cuộc cậu là ai?

Cửu Môn Đề Đốc – Triệu Vân.

Võ tướng nhất phẩm chủ yếu phụ trách bảo vệ và kiểm soát cửa thành chín tòa Đế Độ và giờ giới nghiêm, trị an đất nước cùng với hoàng đế.

Bàn về quyền thế thì còn cao hơn một chút so với tám trăm nghìn cấm quân tổng giáo đầu.

Nhìn thấy Triệu Vân xuất hiện, động tác của Huyền Giáp Vệ đều cứng lại.

Tuy rằng bọn họ là binh lính riêng của Khương Phiệt, nhưng cũng không dám công khai giết người ở trước mặt Cửu Môn Đề Đốc.

Mà sắc mặt Khương Cửu Đỉnh cũng u ám hơn, gân xanh trên trán nổi lên.

“Nghiệt chủng, chẳng trách cậu không hề sợ gì, thì ra là đi nhờ vả Cửu Môn Đề Đốc! Nhưng hôm nay, ông đây không ngại trở mặt với Đề đốc Triệu, nhất định phải giết chết cậu”

Mặt Khương Cửu Đỉnh dữ tợn, trên mặt tràn đầy ý muốn giết người.

Lúc trước, Khương Phiệt và Tần Phiệt là thông gia đã giết Thượng Quan Uyển Nhi.

Nhân tố duy nhất không ngờ được chính là Tân Vũ Phong.

Dù sao, trong người Tân Vũ Phong cũng chảy dòng máu của Tần Phiệt. Tuy rằng chỉ là hy vọng xa vời, nhưng cũng có khả năng kế thừa Tần Phiệt.

Chỉ cần giết chết Tần Vũ Phong, là có thể cắt đứt mối lo ngại mãi mãi, bảo đảm vị trí người thừa kế thuộc về cháu ngoại Tân Thiên Lâm của ông ta.

Huống hồ, Cửu Môn Đề Đốc thật sự lợi hại nhưng Khương Phiệt cũng không phải loại ngồi không.

Nếu thật sự phải lấy cứng chọi cứng, Khương Phiệt tuyệt đối không sợ hãi. Tuy nhiên, vượt xa suy đoán của mọi người, Cửu Môn Đề Đốc đến, không phải là kết thúc mà là mới bắt đầu. Tiếp đó, lại có mấy vị lão đại cấp lớn, địa vị cao đều chạy đến.

Đại Tướng trụ quốc, Diệp Bắc Địa, quản lý hơn một triệu lính tinh nhuệ.

Chiến thần Trung Châu, Cao Chí Thiên, nhân vật số một trong chiến khu Trung Châu.

Thống lĩnh Thất Hải, Bàng Vũ, phụ trách lực lượng hải quân của Đại Ninh.

Chọn bừa một người đi ra cũng đều là nhân vật lớn oai hùng, chiếm giữ một phương. Cho dù Đế Đô hội tụ hết những tướng tài, tinh anh, hào kiệt thì cũng có thể coi bọn họ là nhân vật đứng đầu Kim Tự Tháp.

Nếu như là một chọi một, bọn họ có lẽ thua phiệt chủ Khương Cửu Đỉnh này.

Nhưng bọn họ gộp lại thì là một lực lượng thế lực không ai dám khinh thường.

Cho dù Khương Cửu Đỉnh và Tần Phiệt hợp lại thì cũng phải xem xét lại một chút.

Nhưng điều khiển phương Cửu Đỉnh cảm thấy kỳ lạ chính là chỉ với một mình Tần Vũ Phong, sao có thể triệu tập nhiều lão đại như vậy?

Cách đó không xa, Khương Thiên Tử không kiềm chế được, mở miệng hỏi: “Thằng nhóc thối tha kia, rốt cuộc sao mày lại làm được? Chẳng lẽ mày có kỹ thuật quỳ liếm gì đặc biệt sao, liếm được nhiều chỗ dựa như vậy?”

“Hừ!”

Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ai nói… Bọn họ là chỗ dựa vững chắc của tôi?”

Lời này nói ra đều khiến mọi người sửng sốt, trong lòng vô cùng nghi hoặc anh?

Nếu không phải là chỗ dựa của Tần Vũ Phong vậy thì vì sao những lão đại này phải chạy nghìn dặm xa xôi tới để chống đỡ cho

Tuy nhiên chỉ một giây sau, những hành động của mấy lão đại đã trả lời khúc mắc trong lòng bọn họ.

Chỉ thấy các lão đại đồng loạt xoay người, cúi đầu chào Tần Vũ Phong, dùng giọng nói cung kính nhất hô:

“Cửu Môn Đề Đốc Triệu Vân, kính chào đại nhân!” “Đại tướng trụ quốc Diệp Bắc Địa, kính chào đại nhân!”

“Chiến thần Trung Châu Cao Chí Thiện, kính chào đại nhân!” “Thống lĩnh Thất Hải Bàng Vũ, kính chào đại nhân!”

Tiếng bái lạy liên tiếp, liền nhau không dứt.

Giống như từng đợt sấm sét vang vọng khắp phòng tiệc.

“Sao… Sao có thể thể được?”.

Những khách mời và Huyền Giáp Vệ đều nghẹn họng, ngơ ngác như gà gỗ, lộ ra biểu cảm khó tin.

Khương Thiên Tử chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hoảng sợ gần chết.

Còn sắc mặt Khương Cửu Đỉnh u ám như mực, trong lòng cảm thấy có dự cảm xấu mà trước nay chưa từng có.

Ban đầu, căn bản là ông ta không để Tần Vũ Phong vào mắt, một tên nghiệt chủng mất tích mười tám năm, cho dù trở về thì có thể gây ra sóng gió gì chứ?

Chẳng qua cũng chỉ có thể chịu chết thôi!

Ai ngờ được bây giờ, tình thế thay đổi rung chuyển trời đất. Nhiều vị quan lớn như thế lại cúi đầu xưng thần, cung kính cúi chào.

Cho dù là ông ta – Khương Cửu Đỉnh, cũng không được hưởng thụ phần vinh dự này.

“Thắng… Thằng nhóc kia, rốt cuộc cậu là ai?”