Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 496



Chương 496: Nguyện vọng lớn nhất của anh chính là trả thù

Tần Vũ Phong nghe vậy thì hai mắt sáng lên.

Không thể không nói, đề nghị này của Tứ hoàng tử vô cùng hấp dẫn, thành công nắm được điểm yếu nhất trong lòng Tần Vũ Phong.

Nguyện vọng lớn nhất của anh chính là trả thù Tần Phiệt, bắt Tần Thiên Vương và phương Thạch Phương đền tội!

Nhưng nói thì dễ nghe!

Dù bây giờ anh trở thành Chiến thần Thiên Vũ của Đại Ninh thì anh muốn giết Tần Phiệt vẫn khá là khó khăn.

Dù sao thì Tần Phiệt là người được truyền thụ hơn một nghìn năm, không chỉ có gốc gác dòng dõi hùng hậu mà còn có cao nhân của núi Cát Hùng giúp đỡ, hôm trước Tần Vũ Phong không chiếm được lợi lộc gì ở chỗ Công Tôn Vũ.

Hơn nữa, tuy rằng bình thường hay nói tám dòng tộc tài phiệt lớn vẫn luôn cạnh tranh lẫn nhau, nhưng nếu như gặp phải kẻ địch từ bên ngoài đến thì bọn họ vẫn hiểu rõ thế nào là môi hở răng lạnh.

Huống hồ, trong mắt mấy dòng tộc kiêu căng kia, Tần Vũ Phong chỉ là một thằng con hoang, sao bọn họ có thể để anh dẫm lên đầu bọn họ được chứ?

Vì vậy, với thực lực bây giờ của Tần Vũ Phong, anh muốn khiến Tần Thiên Vương và Khương Thạch Phương đền tội là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng, nếu như Tần Vũ Phong trở thành Nhất tự Tịnh Kiên Vương thì không giống trước nữa!

Một khi anh được phong tước, cao hơn Tần Phiệt một bậc, việc đầu tiên anh làm chính là bắt bọn họ rập đầu chín trăm chín mươi chín lần, đây cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng.

Trong lòng Tần Vũ Phong ngập tràn căm thù.

“Mẹ, con trai thực sự rất muốn báo thù cho mẹ!”

“Con xin thề, nhất định sẽ bắt Tân Thiên Vương và Khương Thạch Phương tập đầu nhận sai trước một của mẹ!”

“Bây giờ, thực lực của con vẫn chưa đủ mạnh, nhưng lại có một con đường tắt ở ngay trước mặt con”

“Nhưng mà, con là Chiến thần Thiên Vũ của Đại Ninh, con không thể vì ham muốn cá nhân làm ra những chuyện bất trung như thế được!”

Tần Vũ Phong dập tắt ngọn lửa hận thù hừng hực kia, anh bình tĩnh trở lại.

Còn Tứ hoàng tử vẫn luôn nhìn Tần Vũ Phong, nở một nụ cười chắc chắn, cứ như anh sẽ đồng ý với anh ta.

“Thiên Vũ à Thiên Vũ, dù anh không màng danh lợi đến mức nào đi chăng nữa nhưng có thể báo thù cho mẹ mình, chắc hẳn anh sẽ đồng ý!”.

Qua một lúc đủ lâu, Tần Vũ Phong thở một hơi thật dài, dường như anh đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói: “Điện hạ, xin anh thứ lỗi, thứ cho tôi không thể đồng ý!”.

“Tại sao?”

Tứ hoàng tử vô cùng ngạc nhiên và chẳng hiểu tại sao cả: “Chẳng lẽ anh không muốn báo thù cho mẹ mình sao! Đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, chỉ bằng thực lực của anh thì việc giết Tần Phiệt khó như lên trời!”.

Tân Vũ Phong thờ ở giải thích: “Ăn lộc của vua thì phải hết lòng làm việc vì vua, chia sẻ nỗi sầu lo với vua! Quyền điều hành binh lính trong tay tôi được hoàng thượng ban cho, để bảo vệ ngàn dặm núi sông và người dân của Đại Ninh!”

“Chứ không phải vì ham muốn cá nhân! Nếu như tôi làm vậy thì có khác gì kẻ bề tôi phản nghịch làm loạn chứ?”

“Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi rằng phải tận trung với vua, hiếu thảo với bố mẹ, có lòng thương người, làm theo lẽ phải, nếu như chỉ vì báo thù cho bà ấy mà làm ra chuyện tội ác tày trời như thế, e rằng bà ấy trên trời có linh thiêng cũng không thể yên nghỉ được.”

Tử hoàng tử giận tím mặt, gương mặt anh tuấn đỏ bừng lên.

Vô hình trung, anh ta đã bị mắng thành kẻ phản loạn, nhưng anh ta lại chẳng lại làm gì được, trong tay Tần Vũ Phong có nhược điểm của anh ta, nên anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“Nếu anh Tần không muốn mạo hiểm để đạt được sự nghiệp lớn thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng còn ngọc tỷ truyền ngôi thì xin anh Tân ra một cái giá, đưa nó cho tôi, đồng thời giấu kín chuyện này trong bụng”

Tần Vũ Phong không muốn dây dưa nhiều nữa: “Điện hạ, ngọc tỷ truyền ngôi không phải thứ thuộc về điện hạ, trước tiên cứ gửi tạm ở chỗ tôi đi! Nhưng mà điện hạ yên tâm, tôi sẽ không nói cho hoàng thượng biết, nhưng chuyện soán ngôi thì không cần nhắc lại nữa!”

Tần Vũ Phong nói xong thì quay người đi ra khỏi gian phòng bí mật, để lại một mình Tứ hoàng tử đứng thơ thẩn trong gió.

Đường đường là một vị hoàng tử cao quý mà anh ta đã hạ mình xưng anh xưng em với Tần Vũ Phong, hao tổn tâm trí khiến anh vui lòng, ấy vậy mà anh rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt!

“Đứng lại! Anh đã biết bí mật lớn nhất của tôi, muốn đi dễ dàng như vậy ư? Hôm nay anh phải chết cô độc ở chỗ này!”.

Tứ hoàng tử lạnh lùng hét lên, đồng thời còn ấn một cái vào nút điều khiển nào đó.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Từng luồng khí thế khủng bố phóng lên ngút trời, chấn động đến mức cả tòa đại điện cũng bị rung lắc một chút.